Nhiếp Tịch Chi thấy hoàng huynh mình đến thì không vòng vo, vào thẳng vẫn đề :
- Hoàng huynh, Vĩnh Hi sao rồi. Ta muốn gặp Hi Hi
Nhắc tới nàng, ánh mắt Nhiếp Thiên Cẩn dịu lại hẳn
Mệt quá nên ngủ. Mai rồi tớiNghe nói huynh muốn lập nàng làm thái tử phiMuội có ý kiến ? Hắn nhướn mày hỏiNhiếp Tịch Chi châm trà mời hoàng huynh, lựa lời nói :
- Tất nhiên có. Hoàng huynh chưa gặp Vĩnh Hi nhiều, nên cảm giác chỉ dừng ở mức hứng thú, huynh lại nhầm lẫn với tình yêu. Đợi thời gian nữa huynh chán thì huynh tính làm sao? Muội thân là bằng hữu, làm sao chịu được nàng ấy đâu khổ.
Nhiếp Thiên Cẩn trừng mắt, gẵn từng chữ :
- Có một số lời muội nói khiến ta tức giận, nên thu lại sẽ tốt hơn. Đừng để ta gả muội tới thảo nguyên. Còn nữa, yêu hay không trong lòng ta tự hiểu, không cần muội can thiệp.
Nhiếp Tịch Chi nhìn ánh mắt của hoàng huynh tức giận cũng ớn sống lưng, nàng thở dài, biết là khuyên không được. Thôi thì ở Minh Lạ quốc nàng sẽ là người chống lưng cho Vĩnh Hi
Huynh mà gả muội tới đó, hoàng tẩu sẽ buồn.Hôn sự sẽ tổ chức mùa xuân đầu năm.
Hoàng huynh đã thông báo cho phụ hoàng, mẫu hậu ....Đợi thời gian nữa Hi Hi ngoan ngoãn, ta dẫn nàng gặp mẫu hậuNhiếp Tịch Chi đi ra ngoài hoa viên hít thở không khí, cũng chẳng biết Vĩnh Hi gả cho hoàng huynh là phúc hay hoạ, Vĩnh Hi ơi Vĩnh Hi, đường tình duyên của cậu gian nan thật, những tưởng xuyên thành thân phận mới có thế làm lại tự đầu. Ai ngờ, vẫn trắc trở như vậy.... Đang suy nghĩ thì giữa đình phát ra giọng nói :
- Trịnh lương đệ, xin dừng bước
Trịnh lương đệ nhìn nữ nhân giả vờ giả vịt thì khó chịu, nàng ta đúng là xinh đẹp hơn nàng nhiều.
- Lâm Ngọc, ngươi muốn nói gì ?
Nhiếp Tịch Chi muốn tránh xa chỗ khác để đỡ phiền, đi được nữa bước lại nghe nữ nhân kia nhắc đến Châu Vĩnh Hi. Thế nên cô cũng lại nghe lén. Lâm lương viên tiến tới ngồi cạnh Trịnh lương đệ, bày ra bộ dáng hỏi thăm
- Chẳng hay bị cấm túc cả tháng, lương đệ đã biết Đông cung sắp có nữ chủ nhân mới
Trịnh lương đệ nghe xong sốc đến cả người trắng bệnh :
- Cái gì, thái tử, chàng ấy ...
Trước đây phẩm vị nàng ta cao nhất ở Đông cung, nhà mẹ đẻ cũng có tiếng tăm hơn nữa cũng được sủng, nàng ta cho răng bản thân có thế bước lên ngôi vị thái tử phi, nhưng...
Lâm Ngọc thấy sắc mặt nàng ta tức đến không nói được thì hài lòng, ghé sát vào tai nàng
- Trịnh lương đệ, ngày tàn của tỷ sắp tới rồi. Sau này tỷ phải quỳ gối khom lưng hành lễ với người ta rồi.
Trịnh lương đệ bật cười, khinh bỉ nhìn Lâm Ngọc
Chẳng phải ngươi cũng vậy sao. Ngươi đừng có ra vẻ thương hại ta, lo bản thân cho tốt đi.Muội đương nhiên vậy. Chỉ là trước đây muội nghĩ tỷ sẽ lên thái tử phi, còn muội chẳng phải cũng được hưởng lây có thể tấn lên lương đệ hay thậm chí là trắc phi sao. Nhưng mà hiện giờ e là không đượcNgừng một chút, nàng ta lại nói tiếp
- Tỷ à, tình cảnh bây giờ chúng ta chẳng phải chung thuyền sao. Hay là chúng ta gạt bỏ quá khử, đồng tâm hiệp lực, biết đâu ...
Trịnh lương đệ dường như vẫn còn ám ảnh khi thái tử phạt nàng ta, muốn từ chối
- Thái tử phi chẳng phải nên có gia thế hiển hách sao, chúng ta chưa biết xuất thân không thể chạm vào.
Lâm lương viên cầm tay Trịnh lương đệ cười
- Tỷ tỷ yên chí, muội đã điều tra, thái tử phi xuất thân là quận chúa Lễ Triều, ở Minh Lạ quốc thân cô thế đơn, chắc chắn phải nề chúng ta vài phần. Sau này mới dễ sống chung.
Trịnh lương đệ suy nghĩ một lúc, vì vinh hoa phú quý của nàng và của cả gia tộc họ Trịnh, nàng quyết định chung chiến tuyến với Lâm Ngọc
- Vậy chúng ta liền cùng chiếc thuyền, muội có đề xuất gì không ?
Lâm lương viên thấy con mỗi đã cắn câu, không kìm được nhếch mép lên, ả họ Trịnh có đầu mà không có trí, đáng bị nàng lợi dụng, ngó nghiêng xung quanh rồi ghé sát vào Trịnh lương đệ nói :
- Muốn diệt trừ thái tử phi, không phải không có cách chỉ là cần lâu dài, không thể nóng vội.
Lầm Ngọc lấy hai lọ dược đặt trước mặt Trịnh lương đệ, giải thích từng cái một
- Đây là quỷ nhan độc, nó sẽ huy dung người khác, chỉ cần chạm vào da thì ngay lập tức bị tổn thương, liền biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Còn đây là ngọc tâm độc khiến người ta chết vô cùng đau khổ, điểm lợi hại là mười ngày sau nó mới phát huy. Tỷ đến điện của muội, chúng ta sẽ bàn kĩ hơn, ở đây tai vách mạch rừng.
Nhiếp Tịch Chi nghe toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ thì tức nghiến răng ken két. Biết ngay mà, hậu viện của hoàng huynh chẳng mấy ai tốt đẹp cả. Toàn đám bề ngoài nhu mì, õng ẹo, yếu ớt, từ tốn lấy lòng, bên trong thì lòng lang dạ sói. Nhiếp Tịch Chi vội chạy đi tìm hoàng huynh báo chuyện này gấp.
Nhiếp Thiên Cẩn lúc này vừa xem tấu sớ vừa ngắm mỹ nhân say ngủ trên giường, vẻ mặt cười không hạ xuống được. Hắn hầu như chuyển hết tấu sớ, công việc vào đây để vừa làm việc vừa ngắm nàng. Không khí ngập tràn tình ái, hạnh phúc thì nghe tiếng la hét của hoàng muội ngoài cửa. Sợ làm tiểu mỹ nhân của hắn thức giấc nên đành ra ngoài. Nhiếp Tịch Chi thấy hoàng huynh của mình chịu ra ngoài gặp mặt thì tức giận chạy tới
Hoàng huynh, muội có chuyện quan trọng muốn nóiMuội nói xem, chuyện quan trọng của muội là gìỞ đây không tiện, chuyện này có liên quan tới hoàng tẩuNhiếp Thiên Cần nghe tới nàng thì khuôn mặt mới nghiêm túc, tìm đến phòng trà kín đáo nói chuyện
Chuyện liên quan tới nàng là sao ?Lúc muội ra tới hoa viên, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai nữ nhânNhiếp Tịch Chi đem toàn bộ cuộc trò chuyện tường thuật lại cho hoàng huynh nghe, nói chắc như đinh đóng cột.
Nhiếp Thiên Cẩn nghe vậy thì hất luôn ly trà xuống đất
- To gan ...hai ả độc phụ
Nhiếp Tịch Chi bĩu môi, liếc xéo hoàng huynh
Muội nói mà, hậu viện của huynh chẳng ai tốt đẹp. Sau này còn có nhiều lương đệ, lương viên khác nhau, may mắn phát hiện một lần, không thể nhiều lần may mắn. Ở trong Đông cung như gai nhọn của hoàng huynh sớm muộn Vĩnh Hi cũng bị hại thám. Hay là hoàng huynh ...Muội đừng bảo ta thả nàng ấy ra. Châu Vĩnh Hi chính là hoàng tẩu của muội, không có người thứ hai, ta nhất định bảo vệ nàng ấy chu toàn.Hy vọng huynh nói được làm được. Nếu như Vĩnh Hi bị tổn thương, muội nhất định không tha cho huynhHai huynh muội đem theo mấy chục thị vệ đến trước viện của Lâm lương viên làm huyên náo các cung khác. Bọn họ thì thầm to nhỏ không biết Lâm lương viên phạm tội gì khiến thái tử tức giận, trước đây là Trịnh lượng đệ, lần này là lương viên. Hai người đứng đầu hậu viện Đông cung đều sụp ngã, khiến kẻ vui người lo. Lâm lương viên cùng Trịnh lương đệ nghe thái tử điện hạ đến thì vui mừng khôn xiết, vội vội vàng vàng ra tiếp đón. Khuôn mặt hai người cứng đờ khi thấy tình huống không đúng, thái tử mang nhiều người đến đây làm gì, vả lại khuôn mặt người cũng rất tức giận. Lâm lương viên trấn tĩnh nhanh hơn Trịnh lương đệ, vội tiến lên hỏi :
- Thái tử điện hạ, người đây là có ý gì ?
Nhiếp Thiên Cẩn không trả lời, cho người lục soát viện của nàng ta thì tìm được hai lọ dược mà Lâm lương viên chưa kịp cất đi. Nhiếp Tịch Chi thấy hai lọ thì gật gù xác nhận
- Hoàng huynh, đúng là hai loại độc dược chết người này. Cái này là quỷ nhan độc, cái còn lại là ngọc tâm độc.
Hai nữ nhân này đúng là có âm mưu hãm hại Vĩnh Hi
Lâm lương viên hoảng hồn, làm sao tứ công chúa biết được, kế hoạch nàng ngày đêm suy nghĩ nay bị phát hiện,
Lâm Ngọc siết chặt tay khiến bàn tay rỉ máu. Trịnh lương đệ run rẩy sợ hãi, liếc qua khuôn mặt lạnh tanh của thái tử, nếu nàng ta ngã thì gia tộc chắc chắn sẽ bỏ rơi nàng ta nên vẫn cứng miệng không thừa nhận
- Tứ công chúa, không phải như vậy
Nhiếp Tịch Chi đưa hai lọ dược cho thị vệ, cầm khăn lau sạch tay, ngẩng đầu lên nói:
Phải hay không cho người kiểm tra liền biết.Âm mưu hãm hại thái tử phi, tang chứng vật chứng đầy đủ, các ngươi còn gì để nói. Đưa bọn xuống nhà lao chờ thẩm cung
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]