Nhiếp Thiên Cẩn về sứ quán thì khuôn mặt trầm ngâm như đang toan tính, Tịch Chi thấy hoang huynh của mình như vậy bèn tới hỏi thăm :
- Muội thấy hoàng huynh mấy ngày nay cứ thẩn thờ, có tâm sự gì sao ?
Nhiếp Thiên Cẩn thấy hoàng muội mình thì nhớ tới một vấn đề :
- Muội tại sao lại thân thiết với Vĩnh Hi ? Hai người gặp nhau lâu rồi à ? Ta nhớ muội rất ít đi Lễ Triều.
Bị hoàng huynh bất chợt hỏi vậy thì cô có chút lúng túng, viện đại lí do trả lời
- Là nói chuyện thấy hợp nên chơi chung, huynh biết là muội rất ít bằng hữu mà. Sao huynh lại hỏi tới vấn đề này ?
Nhiếp Tịch Chi thấy hoàng huynh im lặng không nói chuyện thì đầu óc lại tự suy diễn, bình thường rất xem thường nữ nhân, hôm nay sao tự nhiên nhắc tới Vĩnh Hì lại dịu dàng như vậy, rõ là bất thường, nên cô buộc miệng hỏi :
- Chẳng lẽ huynh thích Hi Hi.
Cô nói xong muốn tát cho mình mấy cái, hoàng huynh mình là ai chứ, sao có thể đối xử dịu dàng, vừa nãy chắc chắn là ảo giác. Đang nghĩ lung tung thì Nhiếp Thiên Cẩn lên tiếng :
- Đúng, ta muốn nàng ấy làm thái tử phi của ta, hậu viện Đông cung giành cho nàng cũng đã hoàng thành.
Nhiếp Tịch Chi sững người, cô phải mất một lúc mới tiêu hóa kịp thông tin lớn như vậy. Nhìn hoàng huynh một chút rồi uốn lưỡi nói :
- Hoàng huynh, muội muốn nói một câu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chi-muon-song-tot-hon/3709505/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.