Chương trước
Chương sau
Vĩnh Hi chỉ muốn nhanh biến khỏi cái nơi quái quỷ này, bèn giơ tay lên day trán tỏ vẻ khó chịu, mệt mỏi trong người. Du Nguyệt nhanh chóng tiến đến hỏi :

- Quận chúa, người không sao chứ, người cảm thấy khó chịu ở đâu sao ?

Diệp Hâm Dao thấy thế bèn lên tiếng hỏi thăm :

- Quận chúa, người cảm thấy không khoẻ sao, để tôi sắp xếp viện cho quận chúa vào nghỉ ngơi.

Vĩnh Hi dơ tay lên từ chối Hâm Dao

- Ta thấy hơi không khoẻ trong người, không muốn làm ảnh hưởng đến nhã hứng của mọi người nên xin phép về trước đây.

Lý Lan Anh ngồi đối diện khinh thường nhìn Vĩnh Hi, lên tiếng châm biếm cô.

- Quận chúa, chốc nữa sẽ có cuộc thi cầm cổ, người cảm thấy bản thân đấu không lại nên muốn rút lui sao ?

Vĩnh Hi lạnh lùng, nhìn còn không thèm nói :

- Tỷ muội công chúa cô tài cầm nghệ thượng đẳng còn đấu không lại cô, cô nghĩ cô có khả năng ?

Cô ta đâu dám nhận tài cầm nghệ hơn Đàm Dao công chúa được. Cho dù có hơn cũng phải nhận kém, nếu không thì cô ta sẽ bị công chúa ghi thù. Vĩnh Hi thì khác, gia tộc lớn, còn có tước vị do hoàng thượng sắc phong, Đàm Dao công chúa muốn gây sự trực tiếp cũng không được. Hơn nữa, công chúa gây sự với cô ta hiện giờ còn đang bị cấm túc kia kìa, đến hoàng hậu xin hoàng thượng thả ra cũng bị từ chối. Lan Anh còn đang dựa vào công chúa, nàng ta mà dám ở đây nhận mình hơn, một khi truyền đến tai công chúa thì cô ta chết chắc.

- À không... Quận chúa mệt mỏi thật thì cứ về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Hâm Dao còn đang tính lát nữa tỉ thí cầm nghệ để cho nàng ta mất mặt trước mọi người nhưng nghe nàng ta nói vậy thì người mất mặt lát nữa sẽ là cô. Nhã Tịnh còn muốn lôi kéo quan hệ với quận chúa để sau này có thể gả cao. Cô ở trong phủ sống không thoải mái gì, suốt ngày bị Diệp Hâm Dao chèn ép mà chỉ có thể nhịn xuống. Vĩnh Hi đi rồi trong lòng ai cũng có suy tính kèm nhiều biểu cảm khác nhau.

Vĩnh Hi được Du Nguyệt đỡ lên xe ngựa thì thu hồi dáng vẻ mệt mỏi lại. Du Nguyệt thấy quận chúa thấy đổi như vậy, kinh ngạc lên tiếng :



- Quận chúa người đang giả vờ ....

Vĩnh Hi lên tiếng cắt ngang :

- Hì, ta không muốn ở cái nơi ô nhiễm đó. Em có biết nơi nào hay để đi chơi không ?

- Quận chúa, em biết nơi ....

Du Nguyệt còn chưa nói xong đã có tiếng đạo kiếm đánh nhau loạn xạ ở bên ngoài. Vĩnh Hi ngày lập tức để cao cảnh giác, cô chỉ biết một ít võ công để phòng thân, hiện nay còn có thêm Du Nguyệt làm gánh nặng nữa cô e là mình sẽ đánh không lại.

Trên trần xe có một thanh kiếm cắm ngày xuống dưới chỗ cô ngồi, may cô né tránh kịp thời, Du Nguyệt hoảng sợ muốn hét lên nhưng cô đã nhanh chóng bịt miệng lại. Ngồi trong xe chắc chắn sẽ rơi vào thế bị động, quân lính Vĩnh Hi mang theo toàn những cao thủ trong doanh trại của huynh trưởng nhưng cô mang rất ít chỉ ba người mà bọn thích khách lại đông kèm thêm sự chuẩn bị trước nên rất nhanh rơi vào thế hạ phong, cô muốn ra xe ngựa để đánh nhưng ngay lập tức một thanh kiếm đâm trúng ngực nơi gần bả vai của cô. Du Nguyệt nhanh chóng đỡ lấy Vĩnh Hi, còn đỡ giúp nàng mấy thành kiếm đâm bào xe ngựa, cả hai nhanh chóng ngất đi. Cô mơ màng thấy mình đang ở trên giường, nơi này là hình như là phòng khách sạn. Chính là cái căn phòng quen thuộc cô bị chính tên tra nam hôn phu bắn chết rồi xuyên không vào cuốn sách. Cô thấy tên tra nam đó đang ngồi trên ghế sô pha , tay cầm ly rượu lắc lắc với khuôn mặt hả hê. Máu giận lên đến não, Vĩnh Hi lấy con dao gọt trái cây đâm vào ngực hắn nhưng không được, cô xuyên qua người hắn được hắn cũng không nhìn thấy cô. Cô bất lực đứng trên sàn nhà, hắn ta đang trước mặt cô nhưng cô không làm gì được. Hồi lâu sau thì thấy cô bạn thân Đan Chi của mình đang bị vệ sĩ của hắn kéo vào. Đan Chi trên người vết thương chằng chịt, có thể cho thấy cô ấy bị đánh đập rất nhiều.

- Ha, ta giết ngươi....ta phải giết người để trả thù cho Hi Hi.

Đan Chi gào lên thảm thiết, chạy đến chỗ tên tra nam nhưng bị vệ sĩ hắn ghì chặt xuống đất. Tên tra nam liền thong thả bỏ ly rượu xuống, đến chỗ Đan Chi túm tóc cô để cô nâng khuôn mặt mình lên đối diện với hắn. Hắn gằn giọng lên, nghiến răng rít lên từng chữ :

- Mày sắp được đoàn tụ với Châu Vĩnh Hi rồi, đừng tưởng tao không biết cô âm thầm lén lút điều tra ra. Tao ban đầu cũng muốn tha cho mày nhưng mày năm lần bảy lượt đối kháng tao thì mày phải chết a.

Vĩnh Hi cũng muốn chạy đến cứu Đan Chi nhưng vô vọng, cô khóc nức lên, nghẹn giọng

- Đan Chi, xin lỗi... Mình hại cậu thê thảm quá. Mình ước mình có thể quay lại nơi này, cá chết lưới rách với hắn ta.

Tên tra nam nhận lấy khẩu súng từ tay vệ sĩ, nã súng vào ngực của Đan Chi khiến cô phun ra ngụm máu. Không biết Đan Chi lấy sức lực ở đâu ra liền đánh gục tên vệ sĩ đang giữ cô, chộp ngay con dao Vĩnh Hi vừa làm rơi xuống đất do giết tên tra nam không được, Đan Chi đâm ngày một phát trúng tim của hắn ta. Tất cả diễn ra quá nhanh khiến ai cũng không phản ứng kịp, lúc phục hồi tinh thần thì tên tra nam đã phun ra ngụm máu, Đan Chi cũng ngã xuống đất, thở hổn hển :

- Hẹn gặp người dưới hoàng tuyền, ta sẽ khiến ngươi trả nợ cả vốn lẫn lãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.