Lệ Ngọc cảm thấy mình rất khó thở như có vật gì đó đè lên người. Cố gắng mở ra mi mắt thì phát hiện mình đang nằm dưới đất, trong căn nhà nhỏ 30m2 của mình, mà trong tư thế nằm úp mặt ôm cây đàn, còn trên lưng thì bị kệ sách đè lên.
Ồ… hoá ra là do cô bị kệ sách ngã đè lên người nên mới ngất xỉu và có giấc mơ như vậy. Aiiii…. Đúng thật là mơ mà. Nhưng mà cũng đẹp lắm. Cô sẽ mãi nhớ đến giấc mơ nay và…
Mà thôi! Đừng nghĩ nữa. Người đàn ông như vậy chỉ có trong mơ. Cô phải thực tế mới được.
Nghĩ rồi, Lệ Ngọc lồm cồm bò dậy dọn dẹp lại nhà cửa, sửa sang lại kệ sách cố định lại cho chắc chắn để không ngã nữa.
Vừa làm xong hết mọi chuyện thì có điện thoại khách hàng gọi cho cô đi đến nhà trang điểm cho họ. Cô biết trang điểm thì đương nhiên cũng sẽ tận dụng tài năng này để kiếm tiền rồi. Thế là cô nhanh chóng lâý đồ nghề chạy đến chỗ khách hàng ấy.
Lúc cô đi là gần 6 giờ chiều, đến lúc về cũng đã hơn 9 giờ tối. Cũng may xe hủ tiếu gõ bên lề vẫn chưa dọn. Cô liền tấp vô ngồi, vừa mới gọi một tô bưng đến thì bỗng nhiên có một người đàn ông ăn mặc sang trọng, trên tay đeo đồng hồ hàng hiệu và đặc biệt trên cổ đeo một sợi dây xích chó… à không… một sợi dây chuyền vàng y to đùng như sợi dây xích chó, đi lại ngồi xuống đối diện cô, cũng kêu một tô. Lệ Ngọc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977210/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.