Lệ Ngọc nghe hắn nói mà lại càng chắc chắn đây đúng là một giấc mơ. Chỉ có trong mơ mới có người đàn ông tuyệt vời như vậy. Ngoài đời cô đảm bảo nghe xong câu chuyện của cô, một là hắn sẽ cho rằng cô khùng, hai là sẽ sợ hãi mà chạy mất dép. Có đâu còn ôm cô vào lòng mà nói câu đó chứ. Chỉ là như vậy cô lại càng không dám yêu. Cô sợ khi tỉnh lại rồi cô sẽ nhớ, rất nhớ, rất nhớ hắn.
Hai người nắm tay nhau tản bộ trở về nhà. À mà chỉ có mình Dương Quang nắm tay Lệ Ngọc thôi, chứ Lệ Ngọc không có nắm lại. Quãng đường từ công viên về đến nhà cũng chẳng ai nói một câu nào. Nhưng trong lòng Dương Quang cũng rất vui, bởi vì hắn biết được thật ra trong lòng Lệ Ngọc cũng có hắn, nhưng có lẽ do cô lo sợ chuyện vu vơ nên mới không dám tiếp nhận hắn. Hắn tin câu chuyện của cô, bởi vì những gì cô miêu tả về hắn trước kia đúng là như vậy. Ngay cả những chuyện chỉ có mình hắn biết cô cũng biết. Vì thế hắn không tin cũng không được. Nhưng như thế thì đã sao. Tính hắn chính là cố chấp mà, một khi đã định ra cái gì thì sẽ không từ bỏ. Cho nên cô cũng vậy, cho dù cô có là yêu quái hắn cũng sẽ yêu.
Chỉ còn khoảng vài trăm mét nữa là đến nhà. Nhưng xa xa hai người đã nhìn thấy năm bóng người đứng trước cổng nhà cô. Đó không ai khác là Hiếu Minh, Dương Nguyên, Khôi Nguyên, Dạ Thảo và Minh Quân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977209/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.