Lúc đó Dương Quang hoàn toàn không hiểu ý của mẹ mình nghĩa là gì. Hắn chỉ biết phải vâng lời bà để bà được yên lòng nhắm mắt. Chỉ là bảo hắn không hận thì hắn quả thật không làm được. Hắn có thể không ra tay với họ, nhưng không hận, là tuyệt đối không.
Nhưng người hắn hận nhất cũng chính là cha mình, vì sao đối với vị hôn thê hứa hôn từ nhỏ lại có thể vô tình. Còn đối với người đàn bà đó, dù sao cũng chỉ có một đứa con gái là Dạ Thảo. Vừa sinh ra cũng đã được ông bà nội hứa gả cho Minh Quân. Có lẽ hắn nhìn thấy hình ảnh người mẹ của mình trên người Dạ Thảo, cho nên, hắn cũng không hận. Mà hắn, cũng có một vị hôn thê là Thu Trang, cũng được ông nội hứa hôn. Hắn quyết tâm sẽ không giống cha mình, hắn phải yêu thương vị hôn thê đó. Nhưng đáng tiếc, mọi thứ lại đi ngược lại những gì hắn mong muốn.
Nơi này ngày xưa cũng chính là nơi hai mẹ con hắn sống nương tựa lẫn nhau. Một ngôi nhà quanh năm suốt tháng không hề có bóng dáng của một người chồng, người cha. Nhưng đối với mẹ con hắn cũng là nơi hạnh phúc nhất. Cho nên, hắn cũng chôn cất mẹ ở nơi này, cũng một mình lớn lên ở đây. Cũng càng không cho bất kỳ ai bước chân vào nơi này, kể cả cha hắn. Lúc sống ông ta đã không tới thì chết tới làm gì. Giả tạo!
Cho nên, dù Dương Quang thừa nhận bản thân không phải kẻ tốt lành gì nhưng hắn tuyệt đối không phải hạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977199/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.