Lệ Ngọc vui vẻ cầm chiếc nhẫn tỳ hưu của hắn thảy lên thảy xuống, tung tăng tiễn hắn ra cổng. Thế nhưng, Dương Quang lại bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Sao em thích lột trang sức của anh vậy?
Lệ Ngọc tươi cười đáp.
- Bởi vì anh luôn không mang theo đủ tiền.
Hắn hắn lại khó hiểu là, tại sao mỗi lần gặp cô, hắn đều phải bị cô vét sạch túi là sao nhỉ?
Lệ Ngọc lại thản nhiên mà rằng.
- Vì anh có nhiều tiền!
Dương Quang: "...."
Tuy nhiên, hắn lại hỏi.
- Em tuổi con gì?
Hắn hỏi để biết xem cô và hắn rốt cuộc có kỵ tuổi không, mà sao mỗi lần gặp cô, hắn lại xui xẻo như vậy. Hắn đúng là có hơi mê tín một chút xíu. Nếu đúng kỵ tuổi, hắn phải đi thầy xin phép hóa giải mới được, chứ mà buông cô ra thì hắn không làm được. Mặc kệ cô có kỵ gì hay không, hắn cũng nhất quyết có được cô.
Tuy Lệ Ngọc không hiểu hắn hỏi để làm gì nhưng cũng đáp.
- Tuổi con rồng!
Dương Quang lại nhẩm nhẩm một hồi, rồi thắc mắc nói.
- Thân tý thìn tam hạp mà ta? Đúng lý tôi gặp em phải may mắn lắm chứ?
À... bây giờ thì Lệ Ngọc đã hiểu hắn hỏi tuổi cô để làm gì rồi. Những người làm ăn đúng là đa phần họ rất mê tín mấy vụ này.
Cũng không biết Lệ Ngọc đang suy nghĩ cái gì, mà hắn lại nghe cô hỏi.
- Anh tuổi gì?
Hắn cũng theo bản năng trả lời.
- Tuổi thân.
Cô lại hỏi.
- Vậy Hiếu Minh tuổi gì?
- Cũng tuổi thân...ơ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977189/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.