Lệ Ngọc ngạc nhiên hỏi.
- Sao lại tặng cho tôi?
Dương Nguyên ngập ngừng mở miệng.
- À... coi như tôi thay mặt em tôi xin lỗi cô đi! Tôi thấy cô thích viết nhạc như vậy, cho nên... cũng chỉ có thể tặng cô cây đàn thôi. Cô... cô không thích à?
Lệ Ngọc sao lại không thích, rất thích là đằng khác. Cô bỏ qua sĩ diện, lập tức ôm lấy cây đàn.
- Ha ha... sao lại không thích chứ? Tôi mơ ước còn không kịp nữa kìa. Cảm ơn anh nhé! À... mà xin lỗi thì không cần đâu. Anh tặng thì tôi nhận nhưng tôi cũng sẽ tặng lại anh cái khác. Anh thích cái gì cứ nói, chỉ cần trong khả năng tôi có, tôi nhất định sẽ tặng cho anh.
Lệ Ngọc đã nói như vậy, Dương Nguyên cũng không khách sáo làm gì, bèn nói.
- Vậy cô có thể viết một bài hát tặng tôi không?
Lệ Ngọc tươi cười gật đầu. Gì chứ viết bài hát thì không khó đối với cô.
- Được! Nhưng anh muốn tôi viết cho anh về điều gì?
Dương Nguyên ngẫm nghĩ một hồi, mới nói.
- Ưm... vậy cô viết về cảm nhận của cô về tôi đi.
Dương Nguyên đúng là rất muốn biết, Lệ Ngọc sẽ nghĩ như thế nào về anh. Còn Lệ Ngọc thì vô tư gật đầu.
- Được! Nhưng anh phải cho tôi thời gian, chừng nào tôi có cảm hứng đã.
Dương Nguyên dĩ nhiên là gật đầu.
- Ừ... khi nào cũng được. Vậy bây giờ cô có thể vừa đàn vừa hát cho tôi nghe một bài hay không?
Lệ Ngọc dĩ nhiên là sẽ không từ chối. Cô đang rất muốn thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/236280/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.