Sau khi Trình Tấn đưa ba đứa nhỏ về nhà cũng không ở lại quá lâu.
Trước khi rời đi, anh ta đi tới trước mặt Sở Yến, xoa đầu: "Hai ngày này chơi có vui không?"
Sở Yến vẫn còn vui vẻ chưa hết: "Vui ạ. Chú Trình, lần sau chú thật sự sẽ dẫn cháu đi xem lạc đà sao?"
Đây là lời vừa rồi Trình Tấn nói với cậu ở trên xe.
"Đương nhiên rồi." Trình Tấn mỉm cười: "Sau khi hoàn thành công việc trong khoảng thời gian này, chú sẽ đưa cháu đến đó."
Sở Yến nhảy lên vui mừng: "Vui quá!"
Hưu Hưu ngẩng đầu nhìn Trình Tấn, đôi mắt to tròn đầy khao khát, giơ bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn lên: "Hưu Hưu có thể đánh bại sói xám xấu xa."
Trình Tấn bỗng không phản ứng: "Sao?"
Sở Yến trợn mắt, xoa đầu cô bé: "Đừng lo lắng, đến lúc đó anh nhất định sẽ dẫn em đi!"
Nhìn thấy đôi mắt thỏa mãn uốn cong thành hình trăng lưỡi liềm của Hưu Hưu, Trình Tấn cuối cùng cũng hiểu được thứ gì có thể đánh bại con sói to lớn xấu xa, thì ra cô nhóc này đang nói mình cũng muốn nhìn thấy lạc đà.
Trình Tấn buồn cười, nhéo nhéo gò má non nớt của cô bé: "Cô nhóc cháu đúng là bảo vật sống mà."
Hưu Hưu lắc đầu: "Không, Hưu Hưu không phải bảo vật sống, là cục cưng, Hưu Hưu cục cưng."
Sở Yến giả vờ lắc lắc người, chán ghét nói: "Sở Hưu Hưu, da mặt em dày quá!"
Đáng tiếc Hưu Hưu hoàn toàn không hiểu ý cậu ta đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ac-doc-la-mot-be-rong/3422759/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.