Chiều tối, ánh sáng của đèn chùm chiếu xuống một vầng sáng màu vàng nhạt lên bàn ăn.
Tần Duyệt cắn đũa, lén nhìn Tô Nhiên Nhiên ngồi thẳng tắp phía đối điện, cô đang cụp mắt tập trung nhai nuốt, trên miệng thì bôi một lớp mỡ bóng làm anh không kìm được mà nhớ tới tối hôm ấy, bộ dáng của cô cũng giống thế này nằm dưới người anh, bị anh hôn đến bối rối, hai mắt phủ lớp sương mù.
Vì thế lòng anh như bị mèo cào mãi đến xước da nhưng vẫn không thấy thoả mãn, sau đó anh nhanh chóng ghé mắt nhìn Tô Lâm Đình bên cạnh rồi chỉ đành ngồi lùa hai muỗng cơm, nuốt cái sự không thoã mãn này vào trong bụng.
Từ sau lần được nếm quả ngọt xong thì anh vẫn nhớ mãi, nhưng không biết có phải Tô Lâm Đình đã phát hiện ra gì không mà bắt đầu ngày nào cũng kiên trì gọi điện thoại cho Tô Nhiên Nhiên, sau khi biết rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô thì sẽ tìm cách ở nhà, vì thế số lần ba người ngồi ăn chung ngày càng nhiều, hoàn toàn không có cơ hội cho người nào đó ăn trộm cá. Tần Duyệt gấp gáp đến mức ngứa ngáy cả người, còn Tô Nhiên Nhiên thì vẫn bình chân như vại.
Nếu đường thẳng đã bị chặn thì đành dứt khoát đi đường vòng (1) vậy, vì thế anh quyết tâm rút điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Tô Nhiên Nhiên, “Tối nay anh tới phòng em nhé.”
(1) Nguyên văn là “ám độ trần thương”: có nghĩa là “vờ sửa sạn đạo, lẻn qua Trần Thương”, câu thành ngữ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-than-ai/1473710/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.