Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đang tham dự tiệc đều hướng về phía Khúc Mịch, nghe thấy anh nói qua điện thoại ‘Lãnh Thác bị tóm’, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Thành phố Nam Giang phát sinh án giết người biến thái liên hoàn, ảnh nạn nhân còn bị đăng tải ra ngoài. Vụ án này có ảnh hưởng rất lớn, đừng nói là trong thành phố, mà các quận, huyện, thôn xóm đều bàn luận sôi nổi. Đặc biệt là người trong ngành công an, những người làm công tác hình sự, quan tâm đến tiến triển vụ án hơn ai hết.
Mấy ngày trước lộ ra đoạn băng ghi hình Khúc Mịch lén xông vào nhà nghi phạm trên internet, bọn họ nghe nói Khúc Mịch bị đình chức, còn bảo nhau Khúc Mịch lần này khó có thể trở mình. Không có chứng cớ xác thực, không cách nào xin được lệnh khám xét. Vậy mà chỉ mới mấy ngày, đột nhiên lại có chứng cứ bắt được nghi phạm rồi?
Nhà họ Lãnh ở thành phố Bắc Hải cũng có khách sạn, Lãnh Thác cũng chẳng xa lạ gì với bọn họ. Người ta là tầng lớp tư bản lắm tiền, thế mà cũng làm ra chuyện biến thái đến mức đó sao? Không phải cấp dưới Khúc Mịch miễn cưỡng bắt người, cố gắng cạy miệng Lãnh Thác để ra vật chứng chứ?
Nếu đúng là như vậy thì lão Đội trưởng đã đoán trúng rồi, thứ mà kiêng kỵ nhất trong tâm lý học tội phạm chính là máy móc, cái này không phải chụp mũ con người ta sao? Mặc dù là thông minh đó, nhưng cũng là người, đâu thể muốn làm gì thì làm!
Lão Đội trưởng nghe Khúc Mịch nói, ông chau mày một chút nhưng ngay lập tức giãn ra. Ông ta tin chắc lời Khúc Mịch vừa rồi dựa trên phương diện học thuật sẽ có tranh cãi, nhưng Khúc Mịch nhất định sẽ tuân theo công bằng liêm chính.
“Cậu phải cân nhắc thật kỹ những lời cậu nói! Tổ quốc trao cho cậu quyền hạn không phải để cậu lạm dụng chức quyền! Tuy rằng đối mặt với tội phạm cực kỳ hung ác, chúng ta có thể dùng vũ lực thậm chí là vũ khí để khống chế bọn họ; thế nhưng một khi bọn họ ở trong phòng thẩm vấn, mất đi năng lực phản kháng, chúng ta phải kiên quyết không được sử dụng bạo lực! Đây chính là tố dưỡng cơ bản nhất của một cảnh sát!”
“Đó chính là không thể bức cung!” Khúc Mịch tóm gọn lại, tựa như phản đối việc ông ta nhiều lời, không nói vào trọng điểm.
Lão Đội trưởng đành há miệng, tức không thốt nên lời, đang dự tính tìm cách giáo huấn Khúc Mịch thì nghe thấy điện thoại di động của anh lại reo lên.
Khúc Mịch nhận điện, chỉ trả lời đơn giản: “Tôi đang đình chức, hiện tại đang nghỉ ngơi.”
Điện thoại vừa ngắt, lại có cuộc gọi khác đánh tới, lần này là tỉnh trưởng Trương.
“Khúc Mịch! Tôi chính thức thông báo cậu được phục chức, mau tiếp nhận vụ án của Lãnh Thác!”
“Thật không tiện, tỉnh trưởng Trương! Bây giờ tôi không có mặt ở Nam Giang, hơn nữa tôi cũng không có ý định phục chức!” Cậu trả lời của Khúc Mịch khiến mọi người ngẩn ngơ.
--- Tên nhóc này thật sự ngông cuồng, không những từ chối phục chức, mà ngay cả tỉnh trường cũng không nể mặt mũi!
--- Chỉ là một Đội trưởng đội hình sự nhỏ bé lại có thể kinh động đến tỉnh trưởng, đích thân gọi điện thoại, ghê gớm đến mức nào chứ? Hay là Khúc Mịch có bối cảnh không bình thường? 
Mọi người thi nhau suy đoán.
Tỉnh trưởng Trương đầu dây bên kia thì nhức hết cả óc, Khúc Mịch quá cứng đầu, chẳng trách Cục trưởng Hoàng tức đến mức nhập viện vì anh, bây giờ thì đến phiên ông ta rồi.
“Khúc Mịch à! Đình chức là do dư luận thành phố ép buộc, chúng tôi làm vậy chính là muốn bảo vệ cậu. Tôi hiểu nỗi oan của cậu, chờ cậu về giải quyết xong vụ án này, tôi sẽ đến tận nơi an ủi cậu!” Tỉnh trưởng Trương nỗ lực dùng ngôn ngữ mềm mỏng nhất để nói chuyện với Khúc Mịch, “Sự việc nhóm Lục Ly phát hiện trong nhà Lãnh Thác thực sự quá kinh người, tôi tin chắc chính hắn là hung thủ gây ra ba vụ án. Thế nhưng hiện tại hắn không chịu nói nửa lời, chỉ đích danh muốn gặp cậu. Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi cho xe đến đón!”
“Không vội! Tám giờ sáng ngày mai, khách sạn XX!” Dứt lời Khúc Mịch cúp máy.
Tất cả mọi người ở đây đều đã được sáng tỏ, ngay cả Tỉnh trưởng phải điều xe đến đón là hiểu.
“Nói chuyện đừng ra vẻ quá như vậy, nếu không ngay cả đường lui cũng không có!” Lão Đội trưởng nghiêm mặt.
Ai cũng biết tình khí nóng nảy của lão Đội trưởng, ông ta không phải thường xuyên mở miệng giáo huấn vãn bối, mà luôn ân cần dạy bảo. Không hợp mắt, không hợp tính, ông ta chẳng thèm để ý. Xem ra ông ta rất coi trọng Khúc Mịch, không phải là căm ghét như người ta nghĩ. Trong buổi tọa đàm, ông ta nhìn việc, không nhìn người.
Nhưng nghe xong, Khúc Mịch đáp trả: “Tại sao phải lùi? Trong từ điển của tôi cho phép thất bại nhưng vĩnh viễn không cho phép mình chạy trốn! Lùi một bước, tiến hai bước lại là chuyện tôi rất thích, thích hợp để đối phó hồ ly và … thỏ trắng nhỏ!” Nói xong anh liếc mắt nhìn Dĩ Nhu đứng cách đó không xa.
Đêm nay Dĩ Nhu mặc rất đẹp, một chiếc đầm ren, cổ chữ V, lộ ra cần cổ trắng hồng và xương quai xanh gợi cảm. Mái tóc được vén lên cao, phía trên còn cài một chiếc kẹp mái đính ngọc trai, phối với đôi bông tai bằng ngọc trai trắng, đơn giản mà quý phái. Dưới chân là đôi giày cao gót, thiết kế bình thường nhưng rất thoải mái.
Có một người đàn ông đứng phía trước cô, dáng vẻ hình như … muốn ‘thả dê’.
Khúc Mịch chau mày, dĩ nhiên bỏ lão Đội trưởng ở sau lưng, tiến về phía trước. Lão Đội trưởng hừ lạnh một tiếng, rồi bỏ đi chỗ khác.
Khúc Mịch đứng trước mặt, đưa mắt nhìn người đối diện từ trên xuống dưới, lên tiếng hỏi: “Vị đồng nghiệp đây cao không đến 1m72?!!”
Người đàn ông sững người, không hiểu ý của Khúc Mịch là gì.
“Theo nghiên cứu, tình nhân có khoảng cách tách biệt nhau khoảng mười centimet thì ôm ấp và hôn là hình ảnh cực kỳ hoàn mỹ.” Dựa theo chiều cao của Tăng Dĩ Nhu là 1m65, cộng với đôi giày cao gót mấy centimet thì cô có chiều cao gần bằng người đàn ông trước mắt.
Không chờ anh ta mở miệng, Khúc Mịch nói tiếp: “Tuổi thọ trung bình của người đàn ông ngắn hơn so với phụ nữ, với những người đàn ông có cơ thể béo mập, thích hút thuốc cũng dễ mắc bệnh đột quỵ và ung thư phổi hơn.”
Nhìn người đàn ông kia cân nặng khoảng gần trăm ký lô, mập đến mức không thấy cần cổ ở đâu.
Người đàn ông đối diện cao thấp mập ốm thì có liên quan gì đến anh? Dĩ Nhu cau mày ngẫm nghĩ, còn người đàn ông kia thì càng lúc càng thêm mơ hồ.
Trông thấy anh ta nghe vẫn chưa hiểu, Khúc Mịch lại lắc đầu một cái: “Chỉ số IQ của bác sĩ Tăng rất cao, tốt nghiệp thạc sĩ. Tôi nghĩ, nếu muốn làm bạn trai của cô ấy, phải cao hơn mức của bác sĩ Tăng, hơn nữa không thể hồ đồ … như heo!” Anh đưa mắt liếc qua bụng bia của anh ta. 
Nói đến đây mà đối phương còn không hiểu thì ngay cả heo cũng không bằng! Người đàn ông đỏ mặt tía tai, có phần lúng túng, có phần tức giận, lại thêm chút ngượng ngùng.
“Xin hỏi anh là ai?” Vừa rồi anh ta chỉ lo quan sát người đẹp, nên không chú ý đến xung quanh.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng nhất là anh phải biết mình là ai!” Khúc Mịch hừ lạnh, “Vào trong, quẹo trái, trong phòng rửa tay có gương soi!”
“Anh nói thế nào đây? Anh là ai?” Trông thấy nhiều người nhìn về phía mình, anh ta càng sốt ruột.
Khúc Mịch tiến về phía trước một bước, lại nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Thứ nhất, tôi dùng miệng nói chuyện; thứ hai tôi là Khúc Mịch … bạn trai cô ấy!”
Nghe mấy chữ cuối cùng, người đàn ông không một giây chần chừ bỏ đi một nước.
Người đàn ông này lại phá trận đào hoa của cô, không biết trong đầu nghĩ gì nữa.
“Tuy rằng tự em có thể giải quyết, nhưng tôi nghĩ thế này sẽ nhanh hơn!” Khúc Mịch nhìn thấu được suy nghĩ của Dĩ Nhu.
“Đội trưởng Khúc, anh không phải là trưởng bối của tôi, nên tôi thiết nghĩ anh không cần bận tâm đến những chuyện này.” Dĩ Nhu nghiêm túc lên tiếng: “Tôi là người trưởng thành, có năng lực phân biệt tốt xấu. Hơn nữa, người có thích hợp với tôi hay không chỉ có tôi mới có quyền kết luận! Mong anh sau này đừng quyết định thay cho tôi, tôi không thích!” Dứt lời cô rời khỏi phòng tiệc.
Cái này là giận rồi sao? Khúc Mịch mờ mịt. Đừng xem anh phân tích nghi phạm chuẩn xác như vậy, nhưng không thể nào nhìn thấu được trái tim của Dĩ Nhu. Người ta cũng nói phụ nữ là động vật khó hiểu nhất, câu nói này thật chính xác!
Không còn Dĩ Nhu, bữa tiệc này đối với anh mà nói chẳng có bất kỳ sức hấp dẫn nào. Anh theo cô ra ngoài, chợt phát hiện cô đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh!” Dĩ Nhu trông thấy Khúc Mịch tiến về phía mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Ừm!”
“Rốt cục tại sao Lãnh Thác bị tóm? Tất cả mọi chuyện là do anh sắp xếp?” Dĩ Nhu không ngốc, thoáng nghe qua liền phát hiện có vấn đề. Dựa theo những hiểu biết của cô về Khúc Mịch, anh không thể nào bị tên Lãnh Thác xoay mòng mòng. Đáng tiếc, lúc trước nghe Lục Ly nói, trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ lo lắng, nhìn Khúc Mịch đâu đâu cũng thấy dị thường, do vậy mới mất đi năng lực phán đoán.
“Không thể nói là tôi sắp xếp, mà sự việc chỉ tiến triển theo dự tính trong lòng bàn tay của tôi mà thôi!” Đối mặt với các câu hỏi của Dĩ Nhu, xưa nay anh biết được gì nói đó, không hề giấu diếm, “Từ khi Lãnh Thác lọt vào mắt tôi, tôi liền cảm thấy hắn hoàn toàn phù hợp với phác họa chân dung tội phạm. Trong quá trình điều tra, thâm nhập, tôi lại càng khẳng định hắn chính là sát thủ biến thái IQ cao.
Tuổi thơ của hắn nhất định đã trải qua kích thích, hoặc sinh trưởng trong một gia đình có hoàn cảnh dị dạng, mới khiến thần kinh hắn phát triển dị thường. Đến thời niên thiếu, việc mẹ hắn qua đời đã một lần nữa đả kích hắn.
Tôi hoài nghi thi thể của Lý Dục Phân không được chôn cất mà nội tạng được moi ra, biến thành xác ướp khô. Với Lãnh Thác, mẹ hắn không chết mà sống chung với hắn.
Cái chết của người vợ thứ hai Lãnh Văn Hải cũng rất kỳ lạ, có lẽ cũng có phần liên quan đến Lãnh Thác. Đường Ninh và Nghê Giai có gương mặt khá giống với Lý Dục Phân, vô tình lọt vào mắt Lãnh Thác, kích thích thần kinh của hắn.
Trong tiềm thức, hắn coi bọn họ là mẹ của hắn, không muốn trông thấy bọn họ già đi, rồi đối mặt với cái chết, nên hắn biến bọn họ thành thây khô, lưu lại vẻ đẹp của bọn họ, khiến hình ảnh của bọn họ tồn tại mãi mãi.
Ông Lãnh Văn Hải nhất định đưa bạn gái và hai đứa con di dân qua Canada, vứt bỏ hắn ở quốc nội, lại lần nữa đả kích hắn. Theo bản năng, hắn nghĩ mình vô năng nên ba hắn mới không thích hắn. Hắn muốn nhận được sự khẳng định từ mọi người, muốn ba hắn nhìn thấy được năng lực của hắn, do vậy hắn đã chọn cách thức này.”
Nghe xong, Dĩ Nhu cảm giác toàn thân khó chịu: “Có thể … tất cả những điều này chỉ là suy đoán của anh.”
“Đúng, vì vậy tôi cần phải có chứng cứ chứng minh được những suy đoán này của tôi là chính xác.” Khúc Mịch gật đầu, “Hắn bị ba mình vứt bỏ, người thân duy nhất chỉ còn mẹ nên nhất định hắn sẽ đem thi thể Lý Dục Phân tại nơi ở của hắn. Điều tôi cần làm là phải tìm ra thi thể!”
“Vì muốn tìm ra bằng chứng, anh đã xin lệnh khám xét, cùng thuộc hạ đến truy quét nhà Lãnh Thác”, Dĩ Nhu tiếp lời, “Đáng tiếc, anh không phát hiện được gì. Lần thứ hai xin lệnh không có kết quả, nên anh chọn cách lẻn vào nhà họ Lãnh. Không ngờ Lãnh Thác cực kỳ thông minh, qua phản ứng của Lưu Tuấn đã đoán ra được ý đồ của anh, dễ dàng dụ anh vào bẫy.
Không! Ắt hẳn anh cố tình để Lưu Tuấn theo dõi Lãnh Thác, cố tình lộ sơ hở, cố tình để hắn nghĩ anh lọt bẫy của hắn. Lạnh Thác phát tán đoạn băng anh lẻn vào nhà hắn, vừa khít trúng kế hoạch của anh. Tin anh bị đình chức lan truyền nhưng anh vẫn lo Lãnh Thác sẽ hoài nghi, nên mới đến tham dự buổi thảo luận ở thành phố Bắc Hải.
Để Lãnh Thác biết được hành tung của anh, anh cố tình đăng tải đoạn băng của lão Đội trưởng và hình ảnh của anh đang trong buổi tọa đàm lên mạng. Hết thảy đều rất hoàn mỹ! Lãnh Thác chứng kiến anh bị đình chức, bị mọi người xa lánh, không ở Nam Giang, hắn chắc chắn sẽ buông lỏng cảnh giác.
Tuy nhiên, tôi vẫn nghi ngờ, làm sao anh có thể nắm được đuôi Lãnh Thác? Hắn là một kẻ thông minh, tính cảnh giác rất cao, anh lục soát hai lần đều không có kết quả, tại sao lần này lại có bước đột phá?” Đừng nhìn Dĩ Nhu bị gã mập dây dưa mà quên chú ý hành động của anh.
“Tôi điều tra được sinh nhật mẹ Lãnh Thác là vào ngày hôm qua, khoảng tám giờ tối, nhất định hắn tổ chức sinh nhật cho mẹ mình. Hơn nữa, tôi còn phát hiện lần trước hắn đi siêu thị mua rất nhiều nguyên vật liệu làm bánh.” Khúc Mịch giải thích cặn kẽ: “Lãnh Thác ở ngoại thành, ít khi ra ngoài, lại không qua đêm ở nơi nào khác. Do vậy, thi thể Lý Dục Phân sẽ phải ở trong đó, chỉ là chúng tôi chưa tìm ra mà thôi.
Vì lẽ đó, tôi cho Lưu Tuấn rút về, ra vẻ đội hình sự như rồng mất đầu. Ngày sinh nhật Lý Dục Phân, tôi sắp xếp Lục Ly ẩn nấp quanh nhà Lãnh Thác, đợi đến khoảng tám giờ thì cắt điện nhà hắn.”
Dĩ Nhu ngẩn người, lập tức phản ứng: “Sinh nhật chắc chắn sẽ đốt nến, căn cứ theo ánh nến sẽ biết thi thể Lý Dục Phân ở đâu.”
“Đúng! Dây điện bị cắt đứt, nhà họ Lãnh chìm trong bóng tối, không có phòng nào có ánh sáng.”
Dĩ Nhu chau mày: “Rồi sao? Không lẽ anh đoán sai?”
“Trên đất không có, vậy thì đương nhiên ở dưới lòng đất! Tôi cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất trong hai lần lục soát, chúng tôi quên mất --- Gara. Biệt thự nào cũng có tầng hầm, vậy thì, dưới gara, khả năng sẽ có tầng hầm chứ?
Trước đó tôi cũng đã nói Lục Ly liên hệ mới người chuyên mở khóa, đến khi mở cửa gara, quả nhiên bắt gặp Lãnh Thác từ dưới chui lên. Lối vào được thiết thiết kế khá kín, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Lãnh Thác bước ra, chắc chắn sẽ không tìm tới được cánh cửa này.”
À? Dĩ Nhu cảm thấy cực kỳ hứng thú, lại nghe anh nói tiếp: “Sáng mai, tỉnh trương Trương sẽ đưa chúng ta đến thẳng nhà họ Lãnh. Tôi nghĩ, ở đó rất cần một pháp y chuyên nghiệp. Lúc đó, em tận mắt nhìn thấy sẽ rõ ràng hơn tôi nhiều.”
“Tôi chỉ muốn hỏi anh một lần nữa, tất cả đều nằm trong dự liệu của anh, tất cả đều biến thành quân cờ của anh, có đúng không?”
Trông thấy Khúc Mịch gật đầu, không chờ anh giải thích, Dĩ Nhu đã đứng phắt dậy, bỏ đi.
Tức rồi, thật sự tức giận rồi! Khúc Mịch ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, tựa hồ cũng biết được mình mắc phải sai lầm rất lớn. Không nhớ vị cao nhân nào đã nói, phụ nữ ghét nhất là bị người yêu lừa dối.
Người yêu lừa dối? Cô ấy tức rồi? Khúc Mịch đột nhiên nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.