Chương trước
Chương sau
*Câu đầy đủ - 虎落平陽被犬騎 (Hổ lạc bình dương bị khuyển khi): hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ. Có thể hiểu tương tự câu như cá trên cạn.
Theo lịch trình của hội thảo, tám giờ tối hôm đó sẽ nhận được thông tin của buổi hội thảo, sau đó nghỉ một ngày. Chín giờ sáng hôm sau các buổi tọa đàm sẽ được diễn ra tại hội trường, nghỉ trưa hai tiếng, buổi chiều là thảo luận theo nhóm, hành trình trong năm ngày liên tiếp, ngày cuối cùng là đi tham quan, và tiệc tối.
Quy cách tổ chức của buổi hội thảo lần này tương đối quy mô, mời không ít các chuyên gia trong và ngoài nước đến tham dự, tất cả đều là những tinh anh trong ngành.
Dĩ Nhu cảm thấy lợi ích của buổi hội thảo kỳ này quả nhiên không nhỏ, đặc biệt được nghe những chia sẻ từ các chuyên gia có tiếng không phải đơn giản. Trong phần trình bày còn được kết hợp với các vụ án lớn trong và ngoài nước, do vậy cho nên dù ngồi nghe hàng mấy tiếng đồng hồ cũng không cảm thấy vô vị.
Khúc Mịch ngồi sát bên Dĩ Nhu, liên tiếp mấy ngày đều ngồi yên lắng nghe. Khi phân tổ thảo luận, anh cũng không nói một lời. Có người nhận ra anh, không khỏi ném về phía anh một ánh mắt khác thường.
Mới đầu Tăng Dĩ Nhu còn có chút bận tâm, nhìn thấy anh thản nhiên đối mặt mới yên lòng. Ngày cuối cùng của buổi thảo luận chính là phát biểu của một cựu Đội trưởng đội hình sự đã nhiều năm trong ngành. Nghe nói từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát, ông ta đã bắt đầu nằm vùng, suốt năm năm trời, phối hợp với đội hình cảnh quốc tế phá được tập đoàn buôn bán ma túy lớn nhất thế giới.
Về lại cảnh đội, ông tiếp tục làm đội trưởng đội hình sự, từ chối nhiều lần thăng chức. Theo ông ta nói, muốn dồn tất cả sinh lực của mình vào trong công việc, làm càng ngày càng tốt hơn, bắt người xấu chính là lý tưởng cả đời của ông ta. Trong giới trinh sát hình sự được người người tôn kính.
Ông ta vừa lên bục đã thao thao: “Tôi tốt nghiệp trường cảnh sát, bằng cấp bình thường, không thể nào so sánh được với những thạc sĩ tiến sĩ tu nghiệp tại nước ngoài, lời nói ra không có nhiều những thuật ngữ chuyên nghiệp như vậy. Nhưng tôi có kinh nghiệm bản thân, mỗi một kinh nghiệm được đổi lấy từ những giọt mồ môi và dòng máu chảy, tôi tự nhận so với những từ ngữ trên sách vở kia chính là thực tế gặt hái được từ trong cuộc sống!”
Dĩ Nhu nghe mấy lời nói này của ông ta, trong lòng cô chấn động, cô liếc mắt nhìn Khúc Mịch đang ngồi bên cạnh. Anh vẫn như vậy, dáng vẻ lạnh như băng, nhìn không ra được chút biến hóa nào trên gương mặt đó.
“Không biết bắt đầu từ khi nào, giới trinh sát hình sự xuất hiện một luồng sức mạnh mới, nghiên cứu cái gì mà hành vi và động tác trong tâm lý học tội phạm. ‘Thay máu mới’ là nên làm, nhưng cũng phải coi coi nhóm máu ấy có thích hợp hay không. Nếu như cứ bất chấp tất cả, đụng vụ án là cứ an vị trong phòng làm việc rồi đoán loạn xạ, đây chẳng phải là chuyện cười sao!
Tôi không phải lão già cổ hủ không biết tiếp thu những cái mới. Đây là hướng nghiên cứu mới bắt đầu được thử nghiệm trên trường quốc tế, chúng ta cần phải cân nhắc, không thể cứ nhắm mắt mà đưa vào, dù sao tình hình nước ta cũng không giống. Hơn nữa, cho dù có tiếp nhận máu mới đi chăng nữa, ngàn vạn lần không được phép quên căn bản của trinh sát hình sự, đó chính là Chứng cứ!
Căn cứ vào những chứng cứ thu thập được, cẩn thận suy đoán, to gan lớn mật đưa ra giả thiết; chứ không phải cứ suy đoán trước, rồi dựa vào đó tìm kẻ tình nghi, làm thế không phải đang tạo ra oán an, oán sai sao? Phá án lại phải càng thông minh nhưng cũng không phải là một trò chơi để khoe khoang trí thông minh. Nếu như gặp phải người thông minh hơn, bị người ta cho vào tròng mà không biết!”
Càng nói càng rõ ràng là có ám chỉ, những người ngồi ở đây đều là tinh anh, nếu nghe mà còn không hiểu thì xác định chỉ là mấy kẻ chỉ có danh mà không thực.
Ánh mắt mọi người dù vô tình hay hữu ý đều liếc về phía Khúc Mịch, ngay cả Tăng Dĩ Nhu đều xuất hiện một áp lực vô hình khiến cô đứng ngồi không yên.
Lão Đội trưởng tiến vào đề tài chính, kết hợp kinh nghiệm sau nhiều năm qua cùng với các án lệ, tổng kết những phương diện cần chú ý trong trinh sát hình sự, thỉnh thoảng hay nói vài câu đâm Khúc Mịch. Ngồi trong buổi tọa đàm hôm nay, nghe thấy những lời nói đó Dĩ Nhu cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Nhưng ‘chính chủ’ như người không liên quan, buổi tọa đàm buổi sáng kết thúc, buổi chiều là nghiên cứu cách thức trinh sát hình sự theo lối truyền thống và những ý niệm mới.
Không biết người nào nhiều chuyện, đem đoạn băng của lão đội trưởng đang diễn thuyết và bức ảnh của Khúc Mịch tải lên mạng internet.
Dĩ nhiên dân mạng bàn luận còn sôi nổi hơn đám người trong buổi hội thảo, có cả phóng viên chạy đến khách sạn yêu cầu được phỏng vấn.
Khúc Mịch đương nhiên không đáp ứng, lão Đội trưởng cũng từ chối, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến độ quan tâm của cánh truyền thông. Có một vài phóng viên canh ở khách sạn, hi vọng sẽ chụp được ảnh của Khúc Mịch và lão Đội trưởng.
Ngày cuối cùng của buổi hội thảo là đi tham quan, Khúc Mịch từ sáng đã không thấy tăm hơi, Dĩ Nhu gọi cho anh cũng không được. Đến tiệc tối mới thấy Khúc Mịch lộ diện.
Thường ngày chỉ thấy anh diện dạng quần áo thể thao, lâu lắm rồi Tăng Dĩ Nhu mới được nhìn thấy anh mặc âu phục. Bộ vest xám đậm, giày da đen mũi nhọn, so với lần trước còn tăng thêm vài phần thận trọng và sát khí.
Mọi người tụm năm tụm ba tán gẫu, uống rượu, có người trông thấy anh bước vào thì khựng lại. Bọn họ không ngờ Khúc Mịch vẫn dám lộ diện, loại dạ tiệc này không hề giống với các buổi tọa đàm. Nếu có người tiến đến nói chuyện, không biết Khúc Mịch sẽ ứng phó thế nào.
“Khúc Mịch!” Thanh âm rõ rõ ràng ràng vang lên cực lớn, kéo theo sự chú ý của khá nhiều người.
Một người đàn ông trong bộ âu phục đen, đeo cà vạt xám trắng nhanh chân bước đến cửa.
Anh ta có dáng người trung bình, khá mập, khi cười mắt híp lại thành một đường.
“Ai u!!! Thật đúng là cậu!” Anh ta đưa tay vỗ vỗ lên vai Khúc Mịch: “Cuộc họp ngày hôm qua không thấy cậu, bấy giờ tôi tưởng mình nhìn nhầm. Tôi biết cậu chắc chắn sẽ nhận được thư mời, nhưng việc lớn xảy ra, tôi còn nghĩ cậu không dám xuất hiện. Xem ra cậu đến đây dự cũng đã hiểu khá rõ cách đối nhân xử thế!” 
Hàng lông mày Khúc Mịch cau chặt, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc nhìn người đối diện từ trên xuống dưới, cuối cùng anh đưa tay phẩy bàn tay mập mạp của người đàn ông đang đặt trên vai ra.
“Thật ngại quá! Tôi không quen cậu!” Dứt lời anh khoan thai tiến vào trong.
“Khúc Mịch! Cậu không phải Khúc Mịch sao?” Anh ta đứng ở đằng sau hô lớn, chân ngắn cố gắng đuổi theo Khúc Mịch, “Chúng ta là bạn đại học nè, tôi là Đái Thành Đạt, biệt danh ‘Tiểu Bàn Tử’, thành viên của Hội sinh Viên.”
“Ồ!” Khúc Mịch nhàn nhạt đáp lại, “Cậu có thể tránh đường được chưa?”
Đái Thành Đạt sững người, vẻ mặt lúng túng.
“Lúc nào cậu cũng kiêu ngạo như thế!” Anh ta gượng cười: “Ha ha ha! Nghe nói cậu là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Nam Giang? Tôi làm ở Sở Công An Tỉnh, cần tôi giúp đỡ gì cứ nói một tiếng. Tuy rằng cậu không chào đón người bạn cũ này nhưng với tôi thì khác.”
Hóa ra là đến trước mặt Khúc Mịch khoe khoang địa vị của mình, khả năng chắc thời đại học anh ta cũng bị anh đả kích không nhỏ, nên bây giờ lợi dụng cơ hội ‘ném đá xuống giếng’.
Mấy cô gái ở đây đều nghiêng về phía Khúc Mịch, thời nay, chủ nghĩa Nhan Khống luôn chiếm ưu thế!
“Cậu có thể giúp tôi?” Liếc thấy anh ta gật đầu, Khúc Mịch nói tiếp: “Vậy mời cậu tránh ra, đừng xuất hiện trước tầm mắt của tôi!”
Nghe câu đầu Đái Thành Đạt còn đang đầy tia đắc ý, đến câu sau thì anh ta ngay lập tức xa sầm mặt mày.
Anh ta cắn răng cắn lợi: “Khúc Mịch! Cậu đừng suốt ngày ra vẻ cao ngạo! Tôi nghe nói Đội trưởng đội hình sự là cậu đang tạm thời bị đình chức, còn được làm lại hay không còn chưa biết. Muốn phục chức chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại, cậu nhất định phải mạnh miệng vậy ư? Đội trưởng đội hình sự không làm được thì trở về làm nghiên cứu??? E là dựa theo tình hình hiện tại, còn ai mà tin vào mớ lý luận của cậu?
Người học thức phải biết được lúc đắc chí có thể càn rỡ, nhưng lúc sa chân cũng phải biết cụp đuôi làm người. Nếu không làm vậy thì kết cục cực kỳ bi thảm. Mặt khác, tôi còn muốn khuyên cậu một câu, thời khắc này có người chịu đưa chân cho cậu bám víu, cậu nên cảm tạ ơn đức mới đúng!”
“Bạn học Đái Đái gì đó … đọc ít sách thì đừng nên quá ba hoa, đừng làm trò cười cho thiên hạ”, Khúc Mịch nghiêm túc, “Tâm lý học tội phạm không phải là lý luận của tôi, những điều tôi nghiên cứu chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Hơn nữa, tôi muốn phục chức cũng không cần phải dựa vào quan hệ. Cậu làm ơn thu lại cái thủ đoạn luồn cúi đê hèn đó lại, những người đến đây là vì học thuật, chỉ là có vài điểm bất đồng. Nhưng đó chính là … sự công bằng liêm chính! Nếu cậu không tin có thể quay đầu nhìn coi!”
Đái Thành Đạt quay đầu nhìn lại, chứng kiến bao ánh mắt khinh bỉ đổ dồn vào anh ta, trong lòng anh ta đột nhiên hiểu ra chuyện. Vừa rồi anh ta chỉ lăm lăm làm sao để Khúc Mịch mất mặt, làm sao để con người kiêu ngạo trước mắt phải cúi đầu, dĩ nhiên quên mất đã quá lớn tiếng. Những lời anh ta vừa nói ra đã bị tất cả mọi người nghe thấy, mất hết hình tượng của bản thân!
Anh ta mất hết mặt mũi, chạy mất dép!
Lão Đội trưởng âm thầm đồng tình, ông ta tuy rằng không đồng ý với lý niệm của Khúc Mịch, nhưng nhìn việc không nhìn người. Thêm vào đó, ông ta luôn có chủ trương đừng để những người trẻ tuổi nổi danh quá nhanh, đừng để cho bọn họ có cảm giác ưu việt quá sớm, như vậy khi gặp đả kích sẽ giúp bọn họ trưởng thành hơn.
Ông ta cảm thấy Khúc Mịch có căn bản rất tốt, chỉ là do tính tình quái lạ, thường hành xử không theo lẽ thường, không biết khống chế hình tượng. Vướng phải sai lầm lần này ông ta không biết Khúc Mịch sẽ đối phó thế nào.
Lão Đội trưởng nhanh chân tiến về phía Khúc Mịch, mấy người xung quanh không ngớt xì xào bàn tán.
“Đối với những ý kiến của tôi trong buổi tọa đàm cậu có ý kiến gì không?” Lão Đội trưởng nhìn chằm chằm Khúc Mịch.
“Đặc sắc!” Khúc Mịch nói thật lòng, “Tuy nhiên có vài điểm tôi không dám gật bừa, cảm giác ông có một chút hiểu lầm đối với tâm lý học tội phạm. Nếu như có thời gian chúng ta ngồi xuống cùng thảo luận. Hôm nay hình như không thích hợp!”
“Nghe nói cậu bị đình chức, cậu dự tính thế nào?” Lão Đội trưởng chuyển đề tài, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Chuyện này từ trước đến nay không phải là vấn đề!” Khúc Mịch khẽ mỉm cười, mọi người cảm giác sát khí từ từ nổi lên.
“Người trẻ tuổi, tự tin là chuyện tốt, nhưng đừng quá mức tự tin!” Lão Đội trưởng khuyên răn, “Hung thủ còn chưa tìm ra, thân là Đội trưởng còn bị đình chức; đây chính là sai lầm lớn nhất của cậu! Bị kẻ tình nghi lợi dụng xoay vòng vòng, một người Đội trưởng là cậu không thông minh như trong tưởng tượng của tôi. Trước giờ tôi luôn nghe lão Trần khen ngợi cậu, tưởng cậu xuất sắc đến mức nào, bây giờ nhìn lại, chỉ là lão Trần đang bao che cho con cháu thôi. Thế nhưng lão Trần vẫn hiểu rõ tính tình của cậu, biết cậu chắc chắn sẽ tham gia buổi hội thảo, còn nhờ tôi chăm sóc đến cậu.”
Chăm sóc? Ngay trước mặt mọi người toàn là giới tri thức, núp trong tối âm thầm đâm lén Khúc Mịch, đây gọi là chăm sóc Khúc Mịch theo lời ông ta nói ư?
Lão Đội trưởng này tính tình quái gở, tư duy không giống người thường. Không biết lão Trần mà ông ta nói là ai, nghe giọng điệu thì có vẻ rất thân. Lão Trần và Khúc Mịch có quan hệ gì? Tăng Dĩ Nhu đột nhiên cảm thấy mình biết về Khúc Mịch rất ít.
Đột nhiên điện thoại Khúc Mịch vang lên.
Anh nhận điện, nghe được một lúc, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, nhếch mép nở nụ cười: “Các cậu làm rất tốt, suốt đêm thẩm vấn Lãnh Thác!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.