“Tôi đã nhìn cô ta hơn hai mươi năm rồi, cứ thấy cái bản mặt kia của cô ta là ghét, chưa kể, cô ta cũng không cần tôi nhìn, cô ta có cuộc sống và thành tựu của mình rồi, chúng tôi chỉ là hai con châu chấu bị cường quyền buộc chặt lại với nhau mà thôi. Kể cả phụ nữ trên toàn thế giới đều chết hết, thì người phụ nữ ấy cũng không thể là cô ta!”
Phùng Quang Hiển rất khinh thường mà nói.
“Ha ha, khó nói.”
Mạch Tiểu Miên cảm thấy, giữa Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi, chắc chắn không phải là loại quan hệ đơn giản vừa thấy đã ghét này.
Có lẽ, một ngày nào đó, bọn họ sẽ thay đổi suy nghĩ hiện tại.
Hai người chỉ nói mấy câu, xe đã đến cổng đơn vị của Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên xuống xe.
Phùng Quang Hiển cũng xuống xe theo, cười nói với cô: “Đối với tổ giám định của bọn em, tôi vẫn luôn rất tò mò, cũng muốn vào xem, có được không nhỉ?”
“Anh đi vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy người bình thường của đơn vị chúng tôi thôi, còn mấy thứ mà anh muốn nhìn thấy, thì sẽ không cho anh xem được.”
“Vậy thì tôi sẽ nhìn người, xem thử các người ở đơn vị em có phải đều có ba đầu sáu tay hay không?”
“Chẳng lẽ tôi có ba đầu sáu tay?”
Mạch Tiểu Miên lườm anh ấy một cái.
“Có ba đầu sáu tay tàng hình, ở trong lòng tôi là thần võ vô cùng cao lớn, chỉ riêng sự lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637237/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.