Làm sao mà cô không biết cha mẹ lo lắng cho mình được chứ.
Cô vẫn luôn là viên ngọc trong lòng bàn tay của cha mẹ, được che chở đủ đường.
Lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng bọn họ chắc chắn là rất đau, chỉ là mỗi lần ở trước mặt cô, đều cố gắng giả vờ nở nụ cười mà thôi.
Bây giờ, cô cuối cùng cũng đã khỏi rồi, bọn họ cũng không cần phải lo lắng nữa.
Mẹ Mạch xúc động mà ôm Mạch Tiểu Miên: “Tiểu Miên, cuối cùng con cũng khỏi rồi, cuối cùng con cũng khỏi rồi!”
“Vâng, con khỏi rồi, con có thể đi được rồi, cha mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa đâu.”
“Tiểu Miên à, con rể Kiều đã biết con có thể đi được chưa?”
Mẹ Mạch đầy mặt vui sướng hỏi.
“Vẫn chưa biết, chờ buổi tối anh ấy trở về, sẽ cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.”
“Tiểu Miên à, con rể Kiều đối tốt với con như vậy, con nhất định phải quý trọng thằng bé đấy, nếu không, mẹ cũng sẽ không bỏ qua cho con đâu!”
“Vâng, con biết rồi.”
“Chân con khỏi rồi, thì mau sinh một đứa con cho thằng bé đi, sớm ngày ổn định, có như thế thì trong lòng mẹ cũng có thể sớm yên tâm hơn rồi, không cần phải suốt ngày lo lắng con sẽ bị nhà họ Kiều đuổi ra khỏi nhà.”
Mạch Tiểu Miên toát mồ hôi: “Sao tự dưng mẹ lại nói đến mấy thứ này?”
“Haiz, mỗi ngày mẹ ở câu lạc bộ người cao tuổi, nghe thấy nhiều nhất, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637196/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.