Chương trước
Chương sau
Lần này phụ trách dắt đội là Lâm Khoa.

Mạch Tiểu Miên đã không gặp anh ta rất lâu rồi.

Lâm Khoa nhìn thấy cô, ánh mắt ngạc nhiên và hơi đau lòng.

Anh ta rất rõ tình hình của Mạch Tiểu Miên và Trình Đông Thành.

Phẫn nộ với hành vi tàn nhẫn của Trình Đông Thành với Mạch Tiểu Miên, đau lòng vì Mạch Tiểu Miên lại chịu đả kích như vậy.

Cho dù anh ta không hề đến thăm Mạch Tiểu Miên nhưng lại nghe ngóng hết mọi tin tức của Mạch Tiểu Miên, biết bây giờ cô vì chướng ngại tâm lý mà không thể đi lại được, nên lên mạng tìm xem những tài liệu liên quan và tìm chuyên gia khắp nơi.

Nhưng bệnh của cô là bệnh hiếm thấy, không hề tìm ra được ai có thể đưa ra câu trả lời có hiệu quả, đa số đều nói xem ý chí của cô và kỳ tích.

Anh ta nhìn Mạch Tiểu Miên ngồi xe lăn, suy nghĩ rồi cuối cùng đi đến giả vờ không có chuyện gì chào hỏi.

"Chào cảnh viên Lâm."

Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt cười hỏi: "Lâu quá không gặp."

"Ừm, lâu quá không gặp."

Lâm Khoa rất muốn hỏi: "Cô có khoẻ không?" Nhưng, cuối cùng vẫn nuốt câu này xuống.

Trải qua nhiều chuyện, còn ngồi trên xe lăn, bây giờ cô có thể khoẻ đến đâu?

Nếu bản thân hỏi như vậy, chỉ tăng thêm nỗi đau trong lòng cô, chi bằng xem cô như ngày thường.

"Lâu quá không gặp."

Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt trả lời, cô đương nhiên nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh ta.

"Đây là Đàm Thủy Minh, trợ lý mới của cô?"

Lâm Khoa nhìn Đàm Thủy Minh bên cạnh hỏi.

"Đúng vậy, Thủy Minh, làm quen một chút, đây là cảnh viên Lâm đội cảnh sát hình sự, sau này hai người sẽ có nhiều cơ hội hợp tác với nhau."

Mạch Tiểu Miên nói với Đàm Thủy Minh.

"Xin chào, cảnh viên Lâm."

Đàm Thủy Minh nhàn nhạt gật đầu với Lâm Khoa: "Hy vọng sau này hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Lâm Khoa nhìn Đàm Thủy Minh, dường như có cảm giác người này rất quen nhưng không nhớ là gặp ở đâu.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Khoa, Mạch Tiểu Miên và Đàm Thủy Minh lên đến tầng thượng tầng 30 của tòa nhà.

Xung quanh là dây cảnh báo, có rất nhiều cảnh viên đang vây lấy một thùng nước.

"Pháp y Mạch đến rồi."

Lâm Khoa lên trước, ra hiệu cảnh viên trước mặt đứng ra một chút, đẩy cô vào dây cảnh báo.

Thi thể vẫn còn trong thùng nước, chân Mạch Tiểu Miên không thể đi được nên để Đàm Thủy Minh leo lên làm giám định.

Đàm Thủy Minh rất dứt khoát, không hề do dự đạp lên bậc thang leo lên.

Thi thể trong thùng nước đã lên men, nhưng vì thùng nước này rất lớn, là nguồn nước cung ứng cho mấy trăm hộ dân cư bên dưới, lượng nước chảy ra chảy vào lớn, vì vậy, nước không có mùi hôi, chỉ có mấy con sán gớm ghiếc bò tới bò lui.

Đàm Thủy Minh khẽ chau mày, sau đó bình tĩnh mở hộp dụng cụ, miêu tả tình hình trong hồ nước để tiến hành giám định.

Mạch Tiểu Miên cũng đảm nhiệm trợ lý ghi chép, nhìn thấy chỗ cô ta giám định bỏ sót, cũng nhắc nhở một chút.

Cho dù Đàm Thủy Minh làm rất xuất sắc nhưng dù sao cũng không đủ kinh nghiệm, Mạch Tiểu Miên cung cấp ý kiến cũng đúng trọng tâm.

Cơ bản đã tra được tình hình trong thùng nước nên các cảnh viên đem thi thể ra bên ngoài.

Giám định nguyên nhân, thời gian tử vong của thi thể vẫn do Đàm Thủy Minh làm.

Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh trợ giúp.

Thời gian tử vong của thi thể khoảng nửa tháng trước, do ngạt thở mà chết, tình hình cụ thể còn phải đợi giải phẫu.

Đàm Thủy Minh chịu trách nhiệm.

Mạch Tiểu Miên giám định ở bên cạnh.

Cho dù kỹ thuật của Đàm Thủy Minh không chuẩn xác và có lực như Mạch Tiểu Miên nhưng đối với một nữ pháp y không có nền tảng căn bản thì đã làm rất tốt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.