Chương trước
Chương sau
Kiều Minh Húc cầm khăn, mở vòi nước, bắt đầu vỗ nước lên mặt, rửa sạch mặt rồi đi ra ngoài.

“Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện, mai về rồi, không ở nơi đó nữa.”

Kiều Minh Húc nói với Mạch Tiểu Miên, cúi người bế cô lên, bế cô xuống lầu đặt lên xe lăn.

“Anh Kiều, hai người xong chưa?”

Y tá nhìn thấy họ xuống thì vội vàng hỏi, giọng nói còn ngọt ngào hơn bình thường mấy lần, ánh mắt cứ dán lên người Kiều Minh Húc.

Kiều Minh Húc hoàn toàn không nhìn đến, nhàn nhạt gật đầu: “Ừm.”

Anh đẩy Mạch Tiểu Miên ra cửa.

Y tá cố ý đi cùng hàng với anh và ân cần nói: “Anh Kiều, anh vất vả rồi, để tôi đẩy cô Kiều đi.”

“Không cần, cảm ơn.”

Kiều Minh Húc nhàn nhạt trả lời, không hề nhìn cô ta một cái, uổng phí cô ta làm ra những hành động dễ thương, phô dáng.

Đương nhiên, cô ta vẫn không cam lòng.

Kiều Minh Húc bế Mạch Tiểu Miên lên ghế sau.

“Anh Kiều, tôi có thể ngồi ở ghế phụ được không?”

Y tá hỏi.

“Tùy ý.”

Y tá vui mừng.

Trong suy nghĩ của cô ta, ghế phụ của đàn ông bình thường sẽ là nơi người yêu, vợ mình ngồi.

Còn anh lại thường để Mạch Tiểu Miên ngồi phía sau, cho phép mình ngồi ghế phụ, vậy chẳng phải thể hiện mình có cơ hội sao?

Nhưng không biết, trong suy nghĩ của anh, ghế phụ là vị trí nguy hiểm nhất, anh không cho phép Mạch Tiểu Miên ngồi đó.

Còn về người khác, ai muốn ngồi thì ngồi, anh không quan tâm.

Từ lần trước sau khi xảy ra sự cố bắn súng, Mạch Tiểu Miên cũng hiểu ra nguyên nhân anh không cho mình ngồi ở ghế phụ, vì vậy cô cũng không để tâm đến việc y tá ngồi phía trước.

Đương nhiên, là phụ nữ, cô vẫn mẫn cảm nhìn ra được y tá này có hơi lẳng lơ, muốn quyến rũ Kiều Minh Húc.

Nhưng cô không hề ghen, chỉ là cảm thấy buồn cười.

Nếu như những người phụ nữ ở cấp bậc này cũng có thể quyến rũ được Kiều Minh Húc thì anh sẽ không chỉ ở bên Lâm Ngọc đến mười năm mà không có vụ bê bối tình dục nào khác.

Những người đàn ông cao cấp như anh, có lẽ bình thường sẽ có rất nhiều người đẹp quyến rũ nhưng không có ai quyến rũ thành công, vì thế, có gì đáng lo lắng ghen tuông đâu?

Y tá ngồi vào ghế phụ, cố ý dùng dây an toàn thắt chặt 36D đẫy đà của cô ta khiến cho cúc áo sơ mi đang hướng về phía Kiều Minh Húc bung ra, thấp thoáng có thể nhìn xuyên thấu nơi mềm mại bên trong của cô ta, sau đó cố ý uốn éo người, dịu dàng nói: “Dây an toàn này thắt người ta chặt ghê.”

Kiều Minh Húc liếc cô ta một cái: “Không muốn thắt dây an toàn thì ra sau ngồi.”

“Khỏi đi, khỏi đi, không chặt lắm, chỉ là nói vậy thôi.”

Y tá nói xong lại ưỡn ngực.

Chỉ đáng tiếc, cô ta lãng phí biểu cảm rồi.

Kiều Minh Húc đã quay đầu nhìn Mạch Tiểu Miên, ân cần hỏi: “Em ngồi ổn chưa? Anh sắp lái xe rồi.”

“Ừm, lái đi.”

Mạch Tiểu Miên ngồi sau xem kịch, nhìn coi rốt cuộc y tá có thể dùng trò gì để quyến rũ Kiều Minh Húc.

Kiều Minh Húc vững vàng, chậm rãi lái xe đi.

“Anh Kiều, dáng vẻ lái xe của anh thật đẹp trai, có thể lái nhanh hơn thì tốt rồi.”

Y tá nói. Đàn ông thích nhất là được phụ nữ khen.

Cho đối phương sự công nhận và tán dương, để đối phương nghĩ mình đang rất hâm mộ anh ấy, đây là một cách để lấy lòng đàn ông.

Đổi lại là một người đàn ông bình thường, được y tá xinh đẹp như cô ta khen như vậy thì chắc chắn hớn hở.

Vấn đề là Kiều Minh Húc không phải đàn ông bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.