Thấy anh nhắm mắt lại, giơ cằm lên để sát vào mình, sự áy náy trong lòng Mạch Tiểu Miên lại nhảy lên một cái, sau đó tim đập hơi loạn nhịp.
Đường nét rõ ràng như đao khắc, mày kiếm rậm rạp, cái mũi cao thẳng, sống mũi mượt mà, đôi môi mỏng hơi mím...
Thoạt nhìn tất cả đều khiến người ta động lòng.
Muốn hôn một cái quá đi!
Trong lòng Mạch Tiểu Miên nghĩ vậy, rồi lại ngượng ngùng nên đành phải dùng một tay nâng cằm anh, một tay cầm dao cạo bắt đầu vẽ từng đường nét theo làn da bên cạnh, cạo từng chút một, chậm rãi cạo, động tác cực kỳ nhẹ nhàng và ngắn gọn...
Động tác của cô vừa phải khiến Kiều Minh Húc có cảm giác cực kỳ hưởng thụ và thích thú. Anh chỉ cảm thấy cho dù thời gian có vĩnh viễn dừng lại đây thì cũng đủ rồi.
Lưỡi dao cạo tới bên mặt bên kia, cuối cùng hoàn mỹ cạo hết toàn bộ râu trên mặt anh, không có chút tổn thương nào.
"Xong rồi."
Mạch Tiểu Miên bỏ dao cạo râu xuống, thấy anh vẫn còn nhắm mắt bèn thuận tay vỗ vỗ vào hai má anh rồi nói.
"Rất thư thái, đến nỗi anh không mở nổi mắt nữa."
Kiều Minh Húc vô cùng trẻ con nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Mạch Tiểu Miên cũng cố ý hỏi.
"Ừ, có thể phải thưởng một nụ hôn mới được."
Miệng Kiều Minh Húc hơi chu lên...
Mặt Mạch Tiểu Miên ửng hồng, môi mím lại, không chút do dự dâng môi mình lên, nhẹ nhàng chụt một cái trên đôi môi ấm áp của anh, sau đó lại nhanh chóng rụt về, mặt lại càng đỏ hơn.
Loại tình cảm này khiến Mạch Tiểu Miên có cảm giác như bị chết chìm vậy.
Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt anh rồi lên tiếng nói: "Vương tử thích sạch sẽ, nhanh đi rửa sạch mặt anh đi, bẩn quá."
"Chờ em có thể đứng lên rồi, anh muốn em rửa mặt cho anh luôn."
Kiều Minh Húc nói như một đứa trẻ bốc đồng.
"Không đâu!"
"Cần! Lần trước anh rửa giúp em rồi!"
"Lần trước là do anh đòi tiền công!"
"Em cũng có thể đòi tiền công anh mà, anh trả gấp đôi luôn!"
Mặt của Mạch Tiểu Miên hơi hồng lên, cô quệt miệng nói: "Ai thèm tiền công của anh?"
"Em cần!"
"Em không cần!"
"Không cần cũng phải cần!"
Kiều Minh Húc nói xong thì hỏa tốc giơ miệng lên hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ thẹn thùng của cô.
Con ngươi đen láy cảm thấy mỹ mãn híp lại thành một đường chỉ hẹp dài.
Từ khi anh xác nhận được người mình yêu là Mạch Tiểu Miên, trong lòng anh như bị một sợi dây thừng trói lại, cũng có vẻ như là được cởi trói. Anh hôn môi cô, cũng không cảm thấy kích động đỏ mặt như một đứa trẻ được kẹo nữa, ngược lại bắt đầu hưởng thụ như một điều đương nhiên.
Chẳng qua Mạch Tiểu Miên vẫn chưa thể thả lỏng.
Cho dù cô biết rằng mình đã bắt đầu yêu anh rồi, mà anh đối với cô cũng rất không bình thường.
Nhưng dù sao anh cũng là của Lâm Ngọc, không phải của bản thân.
Thế nên cô không được tự nhiên.
Hai má Mạch Tiểu Miên nóng muốn phỏng lên, bèn chôn mặt vào trong chăn: "Ghét quá đi, anh nhanh rửa mặt mau, chúng ta phải về bệnh viện."
"Được rồi, cục khó chịu."
Kiều Minh Húc đứng dậy.
Loại từ như "cục khó chịu" này vốn không nên xuất hiện từ miệng của Kiều Minh Húc.
Nhưng mà nó lại cố tình phải xuất hiện.
Mạch Tiểu Miên nghe thấy, tâm hồn thiếu nữ lại lâng lâng, có cảm giác được cưng chiều.
Nói thật thì bản thân Kiều Minh Húc cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tiến vào phòng tắm, anh nhìn mặt mình trong gương, lại thò tay sờ sờ cằm mình.
Râu đã bị Mạch Tiểu Miêu cạo không còn một mảnh, vô cùng trơn mượt.
Nghĩ đến lúc cô cạo râu cho mình, hơi thở mùi hoa lan phảng phất phun lên mặt mình, tay dịu dàng sờ lên cằm mình, sự ngọt ngào lại dâng trào từng đợt trong lòng anh, sung sướng không nhịn được muốn huýt sáo một bài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]