Người đàn ông kia trở mình, duỗi cánh tay dài ra, vòng qua eo cô ta, từ trong miệng phun ra mùi rượu hôi thối, hỏi: "Ngọc Ngọc, sao vậy? Em gặp ác mộng à?"
"Tề Quân?"
Lâm Ngọc kinh hãi khi nhìn thấy gương mặt này của anh ta, cô ta hất tay anh ta ra, kéo chặt chăn, chất vấn: "Anh đã làm gì tôi vậy hả?"
"Ôi Ngọc Ngọc, câu hỏi này của em thật đúng là ngây thơ trẻ con mà, chúng ta là cô nam quả nữ, không mặc quần áo nằm trên giường. Ngoại trừ làm chuyện đó ra, còn có thể làm gì cơ chứ?"
Tề Quân ngồi dậy, cười như không cười nhìn cô ta nói: "Tối hôm qua biểu hiện của em quả thật không tệ, cực kỳ động lòng người, giống như một con mèo hoang nhỏ vậy, muốn bóp chết tôi mà. Nhưng mà, tôi thật sự không ngờ, em vẫn là một cô gái trong trắng đấy. Tôi đây đúng là nhặt được bảo vật rồi. Em cùng Kiều Minh Húc yêu đương nhiều năm như vậy, thế mà anh ta vẫn không động vào em, có phải anh ta vô năng rồi không đấy? Đây quả thật là một tin tức chấn động mà, ha ha...
"Vô liêm sỉ!"
Lâm Ngọc vừa vội vừa tức ném gối vào mặt anh ta, nói: "Tề Quân, tôi hận anh!"
"Ha ha..."
Tề Quân bắt lấy gối, cười xấu xa nói: "Hận tôi à, cứ hận đi, càng hận tôi càng chứng minh em yêu tôi nhiều như thế nào. Tôi thế mà lại là người đàn ông đầu tiên của em, tối hôm qua em cũng rất hưởng thụ cơ mà, ôm tôi rồi nói rất yêu tôi..."
Sắc mặt Lâm Ngọc thay đổi.
Cô bình tĩnh lại, cố nhớ những gì đã xảy ra đêm qua.
Từ Hoàng Uyển đi ra, cô ngồi lên xe của Tề Quân.
Anh ta đưa cô đến quán bar để uống rượu khiêu vũ, uống đến say khướt, rồi cô bị anh ta đưa tới nơi này, sau đó...
Cô ta nhìn quần áo vương vãi khắp sàn nhà, cực kỳ tức giận đưa tay đập vào đầu mình...
Cô vì Kiều Minh Húc mà giữ sự trong trắng nhiều năm như vậy, thế mà lại để mất vào tay tên công tử ăn chơi vô độ Tề Quân này...
Nếu Kiều Minh Húc biết chuyện.
Liệu cô còn có chút hy vọng nào không?
Nhiều năm vất vả tâm sức như vậy.
Nhiều năm nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục.
Lại bị Tề Quân phá hủy hoàn toàn!
Nghĩ đến đây, cô liền tức giận vén chăn lên, nhảy lên người anh ta bóp cổ để trút hận.
Lâm Ngọc cũng không phải Mạch Tiểu Miên, cô ta chỉ là một đại tiểu thư tay không trói gà không chặt, làm thế nào có thể đọ sức lại với Tề Quân cơ chứ?
Rất nhanh, cô đã bị Tề Quân hôn lên miệng...
Lúc đầu, cô vẫn có vài phần chống cự lại.
Nhưng, dưới sự khiêu khích của Tề Quân, một cao thủ tình trường, cuối cùng đã biến thành tích cực phối hợp...
Cho đến khi cả hai cùng kiệt sức thở hổn hển...
Một người phụ nữ khi đã bị người đàn ông chinh phục, một lần giận dỗi chỉ giống như quả bóng xì hơi mà thôi, không cách nào tức giận nổi cả.
Huống chi, mới vừa rồi cô ta còn thật sự hưởng thụ nó.
Tề Quân ngồi dựa vào đầu giường, từ trên bàn cầm lên một bao thuốc lá, rút ra một điếu, đưa cho cô ta, hỏi: "Có muốn hút không?"
Lâm Ngọc lắc đầu.
"Ồ, em đúng là một người phụ nữ tốt mà, nhiều năm như vậy, Kiều Minh Húc đúng là đã dạy bảo chăm sóc em rất khá đấy."
Tề Quân nói với vẻ giễu cợt, đưa điếu thuốc vào miệng, châm lửa, hít một hơi thật mạnh rồi phà ra ngoài...
Nghe anh ta nhắc đến tên Kiều Minh Húc, lòng Lâm Ngọc lại quặn thắt, nghiến răng nghiến lợi, không nói ra lời nào.
"Ôi chao, xem ra, em vẫn còn đang nhớ về người yêu cũ của mình nhỉ."
Tề Quân phả một ngụm khói vào mặt cô ta, nói: "Ở trên giường anh ta còn không thể thỏa mãn em, vậy thì còn có gì tốt để lưu luyến cơ chứ? Chẳng lẽ là vì tài sản mấy chục tỷ kia của anh ta sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]