Hiện tại cô ta vẫn không thể tin nổi, Kiều Minh Húc lại quan tâm tới Mạch Tiểu Miên đến như vậy.
Trong lòng cô ta chợt dâng trào cảm giác đố kỵ cùng ghen tức.
Kiều Minh Húc là của cô ta, cho dù có mắc bệnh động kinh, cũng phải là của cô ta. Anh không được đối xử tốt với Mạch Tiểu Miên như vậy!
"Minh Húc, rõ ràng anh quan tâm tới cô ấy, nhưng cô ấy không hề cảm kích, vừa cậy mạnh lại còn lỗ mãng như vậy, anh quản cô ta làm gì chứ? Chúng ta đi thôi!"
Lâm Ngọc nói với Kiều Minh Húc.
"Đúng đúng đúng, tôi vừa cậy mạnh lại vừa lỗ mãng, anh vẫn nên quan tâm đến cô bạn gái vừa hiểu chuyện vừa tri thức lễ nghĩa của anh đi! Tôi tự mình đi được!"
Mạch Tiểu Miên nói xong, lại đi về phía đường quốc lộ!
Kiều Minh Húc dưới tình thế cấp bách, vội vàng kéo lấy tay cô.
Ai ngờ rằng lại kéo trúng cánh tay bị thương kia của cô.
"Ôi chao!"
Mạch Tiểu Miên bị đụng đau, không nhịn được mà kêu lớn lên.
Mạch Tiểu Miên hừ lạnh, nói: "Đúng, rất đau! Nhưng mà không liên quan tới anh, anh không cần phải xin lỗi!"
Nói xong, cô lại muốn đi!
Cánh tay dài của Kiều Minh Húc lại vươn tới, ôm chặt eo cô, gầm nhẹ: "Mạch Tiểu Miên, đừng làm rộn nữa!"
Bị anh ôm chặt lấy, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, tâm trạng đang rối bời kia của Mạch Tiểu Miên cũng hơi yên tĩnh lại.
"Nhìn kìa, anh trai tôi chính là yêu chị dâu của tôi. Cô Lâm Ngọc à, tôi khuyên cô nên biết thức thời, đừng quấn lấy anh tôi nữa, như vậy cũng không có lợi gì với cô đâu. Còn không bằng thừa dịp bây giờ còn trẻ tuổi, tìm một người đàn ông chất lượng tốt nào đó gả đi, tránh cho đến khi già nua, có muốn tìm cũng không được."
Kiều Mai Kim nhìn thấy vẻ mặt đầy ghen tuông của Lâm Ngọc đang trợn mắt nhìn Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh, lên tiếng nói thêm: "Hai người bọn họ là vợ chồng hợp pháp đã cưới hỏi đàng hoàng, cho dù cô có nhúng tay vào, cũng là người thứ ba đáng xấu hổ mà thôi."
Khuôn mặt của Lâm Ngọc đen sậm lại: "Kiều Mai Kim, em đừng có mà thay đổi trắng đen như vậy chứ? Chị và Minh Húc có mười năm tình cảm, người thứ ba là Mạch Tiểu Miên, chứ không phải là chị!"
"Mười năm tình cảm sao? Ha ha! Vậy thì sao chứ?"
Kiều Mai Kim cười giễu cợt nói: "Nếu như anh trai tôi thật sự yêu cô sâu đậm, cho dù người nhà tôi có phản đối, vậy thì thế nào? Cô Lâm Ngọc à, tôi khuyên cô vẫn nên sớm dẹp suy nghĩ này đi thôi, cô và anh trai tôi là không thể nào. Nếu có thể, cũng sẽ không cần kéo dài tới mười năm đâu."
Những lời này của cô bé, khiến cho toàn thân Lâm Ngọc như rơi vào trong băng cốc.
Kiều Mai Kim nói cũng không sai!
Nhưng thật sự là Kiều Minh Húc không đủ yêu cô sao?
Mười năm trôi qua, anh không gặp những người phụ nữ khác, chỉ ở cùng một chỗ với cô ta.
Anh dịu dàng với mình như thế.
Làm sao có thể không thương được chứ?
Cô ta cũng không kém cạnh gì!
"Buông tôi ra, Ngọc Ngọc của anh đang nhìn kìa, lỡ như bình giấm bị đổ, tôi không phụ trách nổi đâu."
Mạch Tiểu Miên thấy Lâm Ngọc đang dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn mình, vội vàng đẩy Kiều Minh Húc ra, nói: "Tôi sẽ đi qua đường thật cẩn thận mà!"
"Em không được qua đường, bây giờ tôi sẽ đưa em về bệnh viện."
Kiều Minh Húc nói với cô: "Tôi đi đến nói với Ngọc Ngọc một tiếng, em đừng có mà chạy loạn đấy."
"Được rồi."
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
Kiều Minh Húc vẫn không yên lòng, gọi Kiều Mai Kim tới để cô trông Mạch Tiểu Miên, sau khi đã yên tâm, anh mới đi tới chỗ Lâm Ngọc, nói: "Ngọc Ngọc, em trở về với bạn đi, anh phải đưa Mạch Tiểu Miên về bệnh viện, tay của cô ấy bị thương."
Nghe thấy anh nói như vậy, trái tim Lâm Ngọc lạnh hơn một nửa, rất không cam lòng nói: "Minh Húc, cô ta bị thương ở tay chứ không phải chân. Anh lo lắng cho cô ta thì để Mai Kim đưa cô ta về là được rồi. Em muốn anh đưa em về, được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]