Anh cứ đứng đó rất lâu không chịu ngồi xuống.
"Ngồi đi!"
Mạch Tiểu Miên buồn cười nhìn anh nói.
"Bẩn quá! Sao có thể ngồi ở chỗ này được chứ?"
Kiều Minh Húc cau mày nói.
"Thưa anh, không bẩn đâu, tôi mới vừa lau xong mà. Hay là để tôi lau lại lần nữa vậy!"
Nhân viên phục vụ lập tức cầm miếng giẻ vừa lau ghế bên cạnh xong sang lau lại cho Kiều Minh Húc, sau đó rất hài lòng nói: "Thưa anh, đã đủ sạch rồi, anh ngồi đi ạ!"
Kiều Minh Húc nhìn cái ghế bị giẻ lau đánh bóng, mặt tối sầm lại, trở về xe của mình, từ bên trong lấy ra một cái đệm, đi tới, lôi một cái ghế nhựa khác, đặt đệm ở bên dưới, sau đó thận trọng ngồi xuống.
Nhưng nhìn dáng vẻ kia của anh, thật sự trông chẳng khác nào ngồi trên thùng thuốc nổ vậy.
"Hai người muốn ăn món gì?"
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn trông rất bẩn cho Kiều Minh Húc, hỏi.
Kiều Minh Húc không đưa tay nhận, mà ghét bỏ nhíu mày lại.
Nhân viên phục vụ kia cũng nhìn thấy Kiều Minh Húc là một người mắc bệnh sạch sẽ, mặc dù không nói lời nào nhưng trong lòng đã một bụng khinh bỉ.
Ăn mặc trông như một người có tiền, lái một chiếc xe hơi sang trọng, muốn sạch sẽ thì sao lại đến ăn ở quán này cơ chứ?
Suy nghĩ của người có tiền, thật đúng là không thể giải thích được.
Mạch Tiểu Miên đưa tay nhận lấy thực đơn, liếc mắt nhìn rồi nói: "Một phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636760/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.