"Không phải là ngược đãi thân thể, mà là về tinh thần. Tôi đã bị ngược đãi vô số lần, ngược tâm, ngược phổi, ngược gan, ngược dạ dày, ngược trí tuệ..."
Mạch Tiểu Miên nói với vẻ buộc tội.
"..."
Kiều Minh Húc đầu đầy hắc tuyến, uất ức muốn trực tiếp vươn tay lên trời kêu trời đất.
"Ôi tự nhiên đói quá."
Mạch Tiểu Miên sờ lên cái bụng đang réo lên ầm ĩ của mình, nói với vẻ mặt đầy đau khổ.
"Em muốn ăn gì? Tôi mua cho em!"
Kiều Minh Húc vội vàng nói.
"Tôi muốn ăn..."
Mạch Tiểu Miên vẫn còn đang nhớ đến món lòng già xào nghệ ở chợ đêm, bèn do dự một chút rồi nói: "Chợ đêm."
"Bây giờ em còn bị thương, không thể đi ra ngoài, tôi đi mua về cho em."
Kiều Minh Húc nhìn cánh tay của cô rồi nói.
"Tôi chỉ bị thương ở tay, chứ không phải bị thương ở chân."
Mạch Tiểu Miên bước xuống giường, đi vài bước rồi nói: "Nhìn xem, tôi vẫn còn có thể đi được này."
"Không được!"
Kiều Minh Húc vẫn cực tuyệt.
"Không được, tôi muốn đi ăn ở chợ đêm! Kiều Minh Húc, anh đổi ý rồi, không muốn giữ lời hứa sao? Anh làm người không thể không biết xấu hổ như thế này được!"
Mạch Tiểu Miên mặt đầy khinh bỉ nhìn anh, nói.
"Tôi đây đang làm vì sức khỏe của em đấy!"
Kiều Minh Húc mặt mày đen lại nói: "Chuyện tôi đã đáp ứng với em, tôi nhất định sẽ thực hiện. Nhưng mà, bây giờ với vết thương hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636758/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.