Mạch Tiểu Miên liếc nhìn bàn chân được cắt tỉa gọn gàng, rửa sạch sẽ của anh, biết kiểu người thích sạch sẽ như anh không thể nào có bệnh nấm chân, thế là cô đi tới trước chân anh, vươn tay nắm lấy bàn chân của anh.
Khi cô vừa chạm vào chân của anh, bỗng nhiên anh nhanh chóng co người lại giống như bị điện giật.
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi anh xảy ra chuyện gì.
“Thôi được rồi, em không cần xoa bóp chân nữa, đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Mạch Tiểu Miên gật đầu rồi đứng dậy đi rửa tay.
Nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao anh lại không để cho cô chạm vào chân của anh.
Chẳng lẽ lòng bàn chân của anh rất sợ nhột?
Xem ra cô đã tìm thấy nhược điểm của anh rồi.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được nhìn vào gương trong phòng tắm nở nụ cười.
“Cậu chủ, dáng vẻ này của mợ chủ, hình như thật sự không muốn nói chuyện nữa.”
Thím Trương không quen nói chuyện với Kiều Minh Húc.
“Để xem cô ấy có thể nhịn được bao lâu.”
Kiều Minh Húc vừa nghĩ đến dáng vẻ trầm lặng ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời của Mạch Tiểu Miên thì anh lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Ha ha, cũng phải. Lúc mợ chủ không nói chuyện thì dáng vẻ trông rất lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện lại cảm thấy rất dí dỏm, thú vị, rất thân thiện, tôi rất thích mợ chủ, tôi cũng cảm thấy lúc cậu chủ và mợ chủ ở bên nhau rất vui vẻ. Mấy ngày nay tôi thấy cậu chủ cười nhiều hơn mấy năm trước, cũng thích nói chuyện hơn.”
Thím Trương cười nói.
Kiều Minh Húc khẽ cười.
Đúng vậy, kể từ khi chứng kiến cái chết của mẹ, cười đã trở thành thứ xa xỉ đối với anh.
Có rất ít chuyện có thể khiến anh cười một cách thoải mái, bình thường nhiều nhất chỉ là nhếch miệng giả vờ cười, nụ cười đó không thể nào chạm tới đáy mắt.
Nhưng khi ở cùng Mạch Tiểu Miên, anh luôn cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.
Mặc dù miệng lưỡi bén nhọn của cô khiến anh tức giận đến mức không nói nên lời, nhưng trong lòng anh vẫn rất vui.
Nói tóm lại, không biết tại sao, nhìn thấy cô ấy trong tầm mắt khiến tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, rất thích tranh luận với cô, nhìn cô lúc thì gian xảo đến mức ăn vạ, lúc lại trở nên nghiêm túc chững chạc giống như một giáo sư già...
Nhưng những cảm giác này không hề xuất hiện khi anh ở cạnh Lâm Ngọc.
Trước đây anh chỉ cảm thấy so với những người khác thì anh thân với Lâm Ngọc hơn một chút, có cảm giác hơi thoải mái dễ chịu, nhưng lại không có chuyện tâm trạng thay đổi nhanh chóng giống như khi ở bên Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiếp tục im lặng ngồi ở một bên.
“Cậu chủ, mợ chủ, có thể ăn cơm rồi.”
Chú Trương đang bận rộn trong phòng bếp bước ra nói.
“Được, cảm ơn chú Trương.”
Kiều Minh Húc đứng dậy.
Mạch Tiểu Miên cũng đứng dậy.
Hai người ngồi vào bàn, đối mặt với nhau.
Thím Trương muốn giúp Kiều Minh Húc xới cơm múc canh, nhưng lại bị anh ngăn lại: “Chú Trương, thím Trương, hai người đi nghỉ ngơi đi, để cô ấy làm những việc này.”
Chú Trương và thím Trương rời đi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Xới cơm, múc canh đi.”
Kiều Minh Húc chỉ vào cái chén không rồi nói với Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên đứng dậy giúp anh xới cơm, múc canh, còn chưa kịp ngồi xuống thì Kiều Minh Húc lại nói với cô: “Gắp đồ ăn cho tôi!”
Vì buổi trưa Mạch Tiểu Miên không ăn cơm, vừa rồi còn bơi trong bể bơi rất lâu, cho nên bây giờ bụng cô đang réo ầm ĩ, nhìn thấy những món ngon đầy đủ sắc hương vị ở trước mặt, cô ước gì có thể ăn hết chỉ trong một ngụm.
Kết quả là cái tên yêu nghiệt Kiều Minh Húc đáng ghét này lại liên tục sai bảo cô, không để cho cô ngồi xuống ăn uống đàng hoàng.
Nhưng vừa rồi cô đã nói rằng mình muốn trở thành một người phụ nữ ngoan ngoãn ít nói, tam tòng tứ đức.
Được rồi!
Cô phải giữ lời hứa!
Vì vậy cô gắp một miếng trứng cá đặt vào bát của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]