Chương trước
Chương sau
Kiều Minh Húc vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, cũng không nói thêm gì nữa, im lặng kéo chăn nhắm mắt lại.

Nhưng mà đầu óc chết tiệt này giống như đang chiếu phim, không ngừng hiện ra cảnh xuân vừa nãy Mạch Tiểu Miên vô ý để lộ, khiến anh ngứa ngáy khó chịu, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Về phần Mạch Tiểu Miên, là đầu sỏ gây tội lại nhanh chóng ngủ say sưa.

Chăn mềm ôm lấy cổ của cô, mà cô thì cuộn mình lại, nhìn rất giống một con mèo, vừa dễ thương vừa đáng yêu.

Cô gái đáng ghét này!

Kiều Minh Húc mắng yêu một câu, sau đó cố gắng chìm vào giấc ngủ…

Ngày hôm sau.

Mạch Tiểu Miên mở mắt, phát hiện một sự thật rất đáng sợ.

Không biết từ bao giờ mà cái chân dài của đã đạp chiếc chăn sang chỗ khác rồi gác lên người Kiều Minh Húc.

Mà tay của anh, lại đặt trên chân của cô…

Đây là tình huống gì?

Cô căng thẳng, cẩn thận, muốn lặng lẽ rút chân lại.

Cuối cùng cô vừa động Kiều Minh Húc đã tỉnh lại.

Anh cũng trợn mắt há mồm nhì tình hình trước mặt, vội vàng hất cái chân của Mạch Tiểu Miên trên người xuống, bật người ngồi dậy, không vui quát lớn: “Mạch Tiểu Miên, em có buồn nôn hay không?”

“Tôi buồn nôn cái gì?”

Mạch Tiểu Miên rút chân vào lại trong chăn, trợn mắt nói: “Tôi không cố ý. Chẳng phải anh còn dùng tay gác lên chân của tôi hay sao? Nếu nói buồn nôn, thì anh càng buồn nôn hơn đấy?”

“...”

Mặt Kiều Minh Húc tối lại, nhìn nhìn tay mình, nhíu mày hỏi: “Tối hôm qua em rửa chân chưa?”

“Ha ha, không rửa. Anh cũng biết, vết thương trên chân của tôi còn chưa lành hẳn, không nên rửa nhiều.”

Mạch Tiểu Miên cố ý cười xấu xa nói.

Kiều Minh Húc ghét đến mức run tay: “Thật sự không chịu được cô gái bẩn thỉu như em mà, nhanh rời giường, chuẩn bị làm bữa ăn sáng!”

“Chịu không được cũng phải chịu, ha ha.”

Nhìn thấy hoàng tử mắc bệnh sạch sẽ ngạc nhiên đến như vậy, Mạch Tiểu Miên rất muốn cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng mà cô cũng không dám dậy muộn.

Bây giờ cô là con dâu của nhà họ Kiều, không thể giống như đang ở trong thế giới hai người thích nằm thì nằm không chịu dậy.

Nhà họ Kiều quan trọng lễ tiết truyền thống, cô cũng không thể để bọn họ thất vọng.

Thế nên cô cũng vén chăn lên.

Kết quả lại xảy ra chuyện.

Tối hôm qua cô cởi đai lưng ra nhưng không buộc lại đã đi ngủ.

Bởi vì, vừa kéo chăn ra đã lộ hết cảnh xuân của cô, không có gì che đậy lộ hết ra trước mắt Sở Minh Húc.

Kiều Minh Húc nhìn không chớp mắt…

Mạch Tiểu Miên cũng phát hiện ra mình không đúng lắm, lại hoảng sợ trốn vào chăn lần nữa, hét lên: “Kiều Minh Húc, anh nhắm mắt lại, nhắm mắt lại!”

“Mạch Tiểu Miên, tôi rất nghi ngờ, em muốn quyến rũ tôi.”

Kiều Minh Húc ngả ngớn nhích lại gần mặt cô: “Hay là tôi bị em quyến rũ nhỉ!”

“Không muốn! Kiều Minh Húc, chắc chắn anh phải là một người chính trực!”

Nhìn gương mặt rất gần của anh, Mạch Tiểu Miên căng thẳng túm chăn, xoay đầu về phía khác, vô cùng hoảng sợ nói.

“Sai rồi, tôi không muốn làm người chính trực nữa!”

Kiểu Minh Húc thấy cô bối rối đến mức mặt đỏ bừng, cảm giác rất đáng yêu, không nhìn được cúi đầu hôn xuống một cái.

Đầu óc Mạch Tiểu Miên trống rỗng, vừa mở to hai mắt vừa há miệng, máu chảy trong người như sôi trào, không dám thở mạnh, trái tim đập ba da bum bum.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.