Chương trước
Chương sau
Có người gõ cửa.

"Mời vào."

Cô lười biếng đáp lại.

Cửa bị đẩy ra, Kiều Minh Húc bước vào, nhìn thấy cô đã tỉnh nhưng vẫn còn nằm trên giường, lập tức tức giận nói: "Còn ngủ nữa sao, xuống ăn cơm đi!"

"Ồ."

Mạch Tiểu Miên vén chăn bông lên, thản nhiên vươn tay gãi đầu, mang dép lê rồi định bước ra ngoài.

"Gấp chăn bông lại!"

Kiều Minh Húc ra lệnh.

"Đợi tí nữa rồi gấp, để nó tản khí đi."

Bây giờ Mạch Tiểu Miên chỉ muốn vào phòng tắm, nếu không, sẽ bị dính ra quần mất.

"Gấp ngay!"

Kiều Minh Húc có bệnh sạch sẽ, không thể nhìn nổi người khác xả bừa bãi. Huống chi đây là giường của mình.

"Tôi muốn đi vào nhà vệ sinh!"

Mạch Tiểu Miên cảm thấy bụng dưới của mình đã sưng tấy lên, đau chết mất. Băng vệ sinh mỏng dính kia sắp không chống đỡ nổi lượng máu lớn như vậy.

Cũng không thể ở trước mắt anh ta máu tươi đầm đìa một lần nữa được!

"Gấp chăn bông lại rồi đi sau!"

Kiều Minh Húc này cố chấp kéo cánh tay cô, giống như một huấn luyện viên nghiêm khắc vậy.

"Được rồi!"

Mạch Tiểu Miên đành phải gượng trở lại giường, vươn tay gấp đống chăn bông lộn xộn kia lại.

Thường ngày ở nhà, cô không có thói quen gấp chăn bông, việc này luôn do mẹ cô gấp. Cô không cần phải làm bất cứ công việc nhà nào cả.

Vì vậy, kỹ thuật gấp chăn cũng không cao lắm, hơi có chút cong vẹo.

Điều mấu chốt là cô cảm giác được có một luồng nhiệt nóng đang chảy ra, quay đầu lại nhìn về phía sau lưng mình, phát hiện bộ đồ trắng của cô đang mặc đã bị dính máu rồi.

Mà Kiều Minh Húc cũng nhìn thấy!

"Cô thật là lôi thôi mà!"

Anh cau mày, nói một câu rồi bước ra ngoài.

Mạch Tiểu Miên cứng họng không trả lời được.

Cô vốn không luộm thuộm như thế này, đều do ai hả?

Cô vội vàng đi vào phòng vệ sinh, xử lý sạch sẽ, thay quần áo, đánh răng rửa mặt chải đầu rồi mới đi xuống.

Kiều Minh Húc ở dưới lầu đã một mình ăn cơm trước, cũng không thèm đợi cô.

Cô cũng không lên tiếng, chỉ đặt mông ngồi xuống ghế. Thím Lý múc canh nóng lên cho cô, cô bèn cúi đầu xuống uống, sau đó lại đưa đũa lên muốn gắp thức ăn, nhưng bị Kiều Minh Húc chặn lại.

"Làm gì vậy? Còn không muốn cho tôi ăn cơm?"

Mạch Tiểu Miên tức giận hỏi.

"Dùng đũa chung gắp thức ăn!"

Kiều Minh Húc chỉ vào một đôi đũa khác nói.

"Anh mắc bệnh truyền nhiễm?"

Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi.

"Cô mới có ấy."

“Tháng trước tôi vừa mới đi kiểm tra sức khỏe, các chỉ số sức khỏe của tôi đều tốt, không bị bất cứ bệnh hiểm nghèo hay bệnh truyền nhiễm nào cả.”

"Rất tốt."

"Anh không có bệnh truyền nhiễm, tôi cũng không có bệnh truyền nhiễm, vậy không cần dùng đũa chung!"

Mạch Tiểu Miên nói xong, bèn đưa đũa đến gắp một miếng sườn chua ngọt trước mặt.

"Tôi ghét ăn thức ăn mà người khác đã gắp."

Kiều Minh Húc cau mày nói.

"Tôi chỉ gắp miếng sườn tôi muốn ăn thôi, thế nên không cần dùng đũa chung gắp làm gì, cũng không có gắp cho anh ăn mà.

Mạch Tiểu Miên cho miếng sườn vào miệng, ăn một cách thích thú.

Sườn chua ngọt là món cô thích nhất, thím Lý làm món sườn này còn ngon hơn mẹ cô. Cô ăn chúng đặc biệt có hương mà.

"Ai ăn cùng tôi cũng đều phải dùng đũa chung cả!"

Kiều Minh Húc đầy ghét bỏ đẩy đĩa sườn đến trước mặt cô, dùng đũa gắp một ít thịt xào măng.

Mạch Tiểu Miên nhìn ra đầu mối, lập tức cố ý dùng đũa gắp mỗi món một ít.

Kiều Minh Húc dừng đũa, cạn lời nhìn cô, nói: "Cô cố ý làm như vậy?"

"Hả? Tôi cố ý định làm gì cơ?"

Mạch Tiểu Miên vừa ăn, vừa cố ý giả vờ ngây thơ vô tội chớp mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.