Dù sao sàn nhà cũng là sàn gỗ sạch sẽ, chăn bông quấn quanh người cũng đủ dày, nên cô dứt khoát trải nó ra, sau đó quấn chặt lại một lần nữa, để toàn thân mình không bị lạnh rồi tiếp tục ngủ trên sàn nhà như cũ.
Kiều Minh Húc ở trong phòng dọn lại phòng ngủ đã bị Mạch Tiểu Miên làm loạn, từ trong tủ lấy ra một chiếc ga trải giường mới. Vừa định đi ngủ lại cảm thấy bên ngoài yên tĩnh lạ thường.
Căn cứ theo tình huống phát triển bình thường, lúc này cô lẽ ra nên gõ mạnh vào cửa để mắng chửi anh mới đúng.
Hơn nữa lại không nghe thấy tiếng cô bước xuống cầu thang.
Anh không nhìn được bèn kéo cửa ra để xem.
Kết quả, cô gái kia vẫn còn bọc chăn nằm trên sàn nhà, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, nhắm mắt ngủ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Kiều Minh Húc vừa tức giận vừa buồn cười, làm đảo lộn hoàn toàn ấn tượng của anh đối với Mạch Tiểu Miên.
Ấn tượng mà cô để lại cho anh là hình tượng một người phụ nữ trưởng thành lạnh nhạt thành thục.
Giờ đây, cô lại đang co rúc trong chăn, trông giống như một cô bé hờn dỗi vậy.
Nghe thấy tiếng thở của cô, có vẻ như cô đã thực sự ngủ.
Như vậy cũng có thể ngủ được sao, thật sự phục cô đấy.
Anh cũng lười quản cô, xoay người đi vào phòng, tiếp tục nằm trên giường của mình.
Nằm một lúc, bỗng nhiên anh nhớ lại lời của Trịnh Thái Mai và em gái Kiều Mai Kim đã nói, lúc đến kỳ kinh nguyệt, không nên ăn đồ lạnh, không nên để cho bụng bị lạnh, nếu không sẽ rất dễ bị trúng gió.
Người phụ nữ đang tới kỳ kinh nguyệt, ngủ trên sàn nhà thế này, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Có liên quan gì tới anh chứ?
Tự cô thích nằm ở đó mà.
Nghĩ đến đây, anh lại yên tâm tiếp tục thoải mái nằm.
Nhưng anh thế nào cũng không thể ngủ được, trong đầu vẫn còn đang vô thức nghĩ đến Mạch Tiểu Miên đang ngủ bên ngoài có khi nào bị cảm lạnh không. Cuối cùng khi đã không chịu nỗi nữa, anh nhảy cỡn khỏi giường, kéo cửa ra, đi đến bên cạnh Mạch Tiểu Miên, đưa chân đá đá cô.
Mạch Tiểu Miên đang ngủ say, bị đá tỉnh lại bèn tức giận, nói: "Sao lại đạp tôi?"
"Đứng lên!"
Kiều Minh Húc kêu to.
Mạch Tiểu Miên mở mắt ra nhìn xung quanh, cô đang ngủ trên sàn nhà mà, cô nói: "Tôi cũng không có tranh giường với anh, ngủ trên sàn nhà cũng không quấy rầy anh đúng không? Keo kiệt!"
"Đứng dậy! Cô cản đường của tôi!"
Kiều Minh Húc lại lần nữa ra lệnh.
Mạch Tiểu Miên siết chặt chăn, liếc mắt nhìn anh, nhắm mắt lại không để ý tới anh.
Bụng cô lúc này rất khó chịu, để cô động đậy còn không bằng để cô đi chết đi. Có bản lĩnh anh cứ ném cô đi.
Kiều Minh Húc thấy cô vẫn còn chưa chịu dậy, vốn muốn mặc kệ cô.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cô có vẻ hơi tái nhợt, đành cúi người xuống, ôm cả cô cùng chăn bế lên.
Mạch Tiểu Miên sửng sốt, nói: "Anh lại ném tôi đi đâu?"
"Xuống biển!"
Kiều Minh Húc khó chịu nói.
Mạch Tiểu Miên nghe thấy lời này, ngược lại thấy rất an lòng, ra vẻ thích thì cứ làm, nói: "Được rồi, sao cũng được."
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, Kiều Minh Húc thật sự muốn ném cô xuống biển thật.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn ném cô xuống giường trong phòng rồi tự mình lấy ga trải giường cùng chăn bông sạch xuống ghế sô pha ngủ.
Mạch Tiểu Miên nằm trên giường, cảm thấy có chút buồn cười.
Kiều Minh Húc này bề ngoài có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng thực chất lại có một trái tim ấm áp.
Cuộn chăn lại rồi ngủ tiếp...
Khi tỉnh dậy thì đã 5 giờ chạng vạng tối.
Cô mở mắt ra nhìn thấy hoàng hôn buông xuống bên màn cửa sổ, rơi trên chăn bông, ấm áp dễ chịu.
Cô uể oải không muốn nhúc nhích, cứ nằm như vậy nhìn hoàng hôn qua tấm rèm cửa bị gió biển thổi bay, màu sắc ảo mộng như được nhuộm màu, bay phấp phới...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]