Cuối cùng Mạch Tiểu Miên bị anh gọi dậy, hai mắt vẫn còn chưa ngủ đủ, hơi mơ hồ mà nhìn anh, giọng điệu tức giận: "Có ai nói với anh rằng quấy rầy giấc ngủ của người khác là vô cùng không có đạo đức không hả?"
"Rốt cuộc là cô bị thương ở đâu? Sao cả người cô toàn là máu vậy?"
Kiều Sở Thiên lo lắng hỏi.
"Cả người anh mới toàn là máu ấy."
Mạch Tiểu Miêu mắng một câu, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cũng quay đầu nhìn sau váy mình. Thấy cái bãi máu kia, và cả cái thảm màu vàng đầy máu trên tay Kiều Sở Thiên mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô quýnh quáng lên, vội vàng cướp lấy cái thảm, quấn chặt lên người mình.
"Không được, bây giờ tôi chở cô tới bệnh viện!"
Kiều Sở Thiên nói xong bèn tiến lên muốn bế cô đi bệnh viện.
"Thả tôi xuống, tôi không bị thương."
Mạch Tiểu Miên biết rõ anh đã hiểu lầm rằng cô bị thương nặng chảy rất nhiều máu, vẻ mặt quẫn bách nói.
"Đừng tùy hứng! Đi bệnh viện!"
Kiều Sở Thiên không thả xuống mà còn rống cô.
"Tôi thật sự không cần đi bệnh viện."
Mạch Tiểu Miên cầu xin.
"Đã chảy nhiều máu như vậy rồi, nếu còn không đi bệnh viện cô sẽ chết luôn đó."
Mạch Tiểu Miên cười khổ không thôi.
Tên giám đốc Kiều này có phải là chưa từng nếm vị của khói lửa nhân gian không?
Sao cũng không biết mỗi khi phụ nữ đến kỳ sẽ chảy rất nhiều máu sao?
Tối hôm qua cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636338/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.