Kiều Sở Thiên thấy cô đã bình tĩnh lại rồi cũng thoải mái giải phóng, cười nhạo nói: "Còn tưởng pháp y không sợ trời không sợ đất gì. Thì ra lại sợ một con rết nhỏ!"
Mặt của Mạch Tiểu Miên có hơi đỏ.
Gan của cô không nhỏ.
Nhưng khi còn nhỏ cô từng bị rết cắn, suýt nữa thì toi mạng, vì vậy cũng để lại bóng ma tâm lý, không thể nào vượt qua nỗi sợ hãi đó.
Cô không trả lời Kiều Sở Thiên mà tiếp tục dẫm lên đá ngầm, đi xuống bãi cát...
"Ái da!"
Lòng bàn chân bỗng nhiên đau đớn, như có lưỡi dao sắt bén xẹt qua, không kìm được mà rên lên.
Lúc đó, giống như có ai đó gõ vào lòng của Kiều Sở Thiên khiến cho cơ thể anh căng chặt, nhanh chóng nhảy xuống khỏi tảng đá ngầm, chạy tới bên cạnh Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên nhấc chân lên khỏi bãi cát.
Trên lòng bàn chân trắng nõn có một miệng vết thương đỏ tươi, đang chảy máu, đau đến mức cô hít một hơi.
Thì ra, lòng bàn chân của cô giẫm phải vỏ sò sắc nhọn....
Cô đành phải giơ chân lên, co giò nhảy trên bờ cát...
Ai ngờ, mới nhảy đã có vấn đề.
Trong cát dưới chân cô lại giấu một cái vỏ sò khác.
Hơn nữa, vì trọng lực mà chân của cô bị cắt sâu hơn, đau đến mức cô trực tiếp chật vật ôm chân ngồi xuống, nhìn hai cái chân chảy máu, không không ra nước mắt.
"Ngốc quá!"
Kiều Sở Thiên gầm nhẹ, đột nhiên duỗi, tay bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636331/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.