Mạch Tiểu Miên nói cảm ơn. Cô phát hiện trên màn hình điện thoại của anh là ảnh chụp chung của anh và Lâm Ngọc.
Anh cao lớn đẹp trai, còn Lâm Ngọc dịu dàng nữ tính. Một người mặc áo đen, một người mặc váy trắng, trông thật xứng đôi.
"Bạn gái của anh rất đẹp."
Cô thuận miệng khen một câu.
Vốn dĩ không mong anh sẽ đáp lại.
Nào ngờ anh lại bực bội nói: "Đúng thật là đẹp hơn cô!"
"Em cảm thấy chị đẹp lắm."
Đồng Đồng vẫn luôn rụt rè bên cạnh bỗng chen miệng vào.
"Ha ha, Đồng Đồng thật là tinh mắt quá."
Tâm trạng của Mạch Tiểu Miên rất tốt, cười to.
Cô không biết tâm trạng vui vẻ này là từ đâu tới.
Cô ấy không ấn số điện thoại của mẹ, mà gọi vào số của cha.
"Cha, là con. Cha đã ngủ chưa?"
"Con lâu như vậy mà còn chưa về nhà, điện thoại lại không liên lạc, cha mẹ nào dám ngủ cơ chứ?"
Cha Mạch còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị mẹ Mạch giật điện thoại, bà nói: "Tiểu Miên, là con sao? Con chết ở đâu rồi hả? Không phải con nói sẽ từ bệnh viện về nhà sao? Thế nào mà bây giờ còn chưa về nhà nữa? Cha con đến căn hộ chung cư tìm mà cũng không thấy con. Gọi điện thoại cho trợ lý của cũng nói không thấy, con rốt cuộc đã chạy đi đâu? Có phải bệnh rất nặng không?"
"Mẹ, con không sao, chỉ là truyền nước biển lâu quá nên con ngủ quên mất. Con xin lỗi."
Mạch Tiểu Miên vì không muốn mẹ lo lắng nên chỉ có thể nói dối.
"Hóa ra là con ngủ quên, con nhóc chết tiệt, làm cho cha mẹ sợ chết đi được. Còn đang đứng ở cổng tiểu khu chờ con đây này! Bây giờ con đã về chưa?"
"Vâng còn khoảng 10 phút nữa sẽ đến, cha mẹ không cần chờ con, nhanh về ngủ đi!"
"Vậy con mau về đấy!"
Mẹ Mạch nói lớn: "Bây giờ đã là nửa đêm rồi, còn chưa thấy con về cha mẹ sao yên tâm được chứ? Cha mẹ chờ con ở ngã tư của tiểu khu nhé! Để tránh con bị người xấu để ý đến! Bây giờ có rất nhiều cô gái nhỏ bị mất tích đấy!"
Mạch Tiểu Miên biết cha mẹ lo lắng cho mình, nói nhiều thêm cũng vô ích, đành để mặc hai người bọn họ.
Vừa định trả lại điện thoại cho Kiều Minh Húc thì lại có cuộc gọi tới.
Người gọi đến là Ngọc Ngọc, cô vội vàng đưa điện thoại lại cho anh.
Kiều Minh Húc dùng Bluetooth để nối máy, giọng nói trở nên dịu dàng lại cưng chìu, không giống với giọng điệu khi nói với Mạch Tiểu Miên.
"Ngọc Ngọc, sao em còn chưa ngủ?"
"Minh Húc, em không ngủ được, lúc nãy đến nhà anh, vú Trương nói tối nay anh còn chưa về. Anh đi đâu vậy? Đang bận làm việc sao?"
"Ừ."
Kiều Minh Húc trả lời.
"Phải giữ gìn sức khỏe đấy! Minh Húc, ngày mai là ngày kỷ niệm 10 năm yêu nhau của chúng ta, anh đừng quên đấy."
"Được rồi, gặp ở chỗ cũ nhé. Ngọc Ngọc, bây giờ anh đang lái xe, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp."
"Được, vậy anh chú ý an toàn đấy, nhớ anh!"
Lâm Ngọc rất hiểu chuyện cúp điện thoại.
Mạch Tiểu Miên vẫn đang nhìn Kiều Minh Húc nói chuyện điện thoại, nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng lúc anh nói với Lâm Ngọc, trong lòng đột nhiên rất hâm mộ cô ta, có thể có được một tình yêu như vậy.
Theo chỉ dẫn của Mạch Tiểu Miên, xe của Kiều Minh Húc lái đến tiểu khu nhà cô.
Cha Mạch, mẹ Mạch quả nhiên đang lo lắng chờ ở cổng tiểu khu.
Xe dừng lại, Mạch Tiểu Miên kéo Đồng Đồng xuống xe.
Mẹ Mạch nhìn thấy Tiểu Miên bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, lập tức tò mò quan sát người ngồi trên ghế lái, phát hiện người đàn ông đẹp trai bên trong trông rất quen mắt.
Nghĩ một lúc, bà chợt cao giọng kêu lên: "Ôi chao, là Kiều Minh Húc à?"
Dứt lời, bà nhanh chóng vọt đến cửa sổ ghế lái, gõ vào kính.
Kiều Minh Húc mở cửa xe xuống.
Lúc này mẹ Mạch mới thấy rõ hơn.
Kiều Minh Húc người thật còn đẹp trai hơn với trên tivi và báo chí. Bà không khỏi cao hứng, nhiệt tình chào hỏi anh: "Minh Húc, xin chào, bác là mẹ của Tiểu Miên!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]