Vòng tay của anh có vẻ ấm áp hơn nhiều so với thái độ của anh. Hơn nữa còn có một cảm giác vô cùng thoải mái, trên người anh thoang thoảng mùi hương của gỗ thông.
Ngoại trừ Trình Bắc Thiên ra, cô chưa từng bị người khác giới ôm như thế này, tâm trạng cảm thấy hơi phức tạp...
"Buông tôi ra, tôi không sao."
Cô vội vàng giãy dụa.
Hành động xông vào ôm Mạch Tiểu Miên vừa rồi của Kiều Minh Húc là hoàn toàn trong vô thức.
Khi Mạch Tiểu Miên nói, anh mới nhận ra sự bốc đồng không thể giải thích được của mình.
Anh cứng đờ đặt Mạch Tiểu Miên xuống.
Ai ngờ đôi chân của Mạch Tiểu Miên vẫn như nhũn ra. Anh vừa đặt cô xuống thôi cô đã đứng không vững rồi.
Ngay khoảnh khắc cô sắp ngã ấy, anh lại đưa tay ra kéo cô lại.
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên ổn định bước chân, lịch sự nói cảm ơn.
Kiều Minh Húc khẽ quét mắt nhìn cô một cái, nói: "Đi thôi!"
"Đi đâu cơ?"
"Không phải cô gọi điện thoại bảo tôi chạy đến đây bảo lãnh cho cô sao, thế mà bây giờ cô lại không muốn đi à?" Kiều Minh Húc tức giận nói.
Lúc này Mạch Tiểu Miên mới nhớ ra mình đã gọi điện cầu cứu anh.
Lúc ấy thấy anh cúp máy một cách thô lỗ như vậy, cô còn tưởng rằng anh sẽ không đến.
Nhưng không ngờ, anh thật sự đến.
Người đàn ông này, cũng không phải lạnh lùng như vẻ ngoài của anh.
Cảm tình của cô đối với anh cũng tăng lên một chút, cô kéo tay Đồng Đồng ở bên cạnh, nói: "Đi nào, chị đưa em đến mái ấm tình thương."
Đồng Đồng nhìn Kiều Minh Húc, rồi nhìn Mạch Tiểu Miên, cuối cùng im lặng gật đầu.
Kiều Minh Húc nhìn Đồng Đồng gầy yếu bẩn thỉu, hơi nhíu mày lại, níu: "Cô muốn dẫn cô bé đi sao?"
"Đúng vậy."
"Trên người cô chắc không có tiền nhỉ!"
"Không có."
Kiều Minh Húc lấy ví tiền ra, lấy 500 tệ trong đó đưa cho cô, nói: "Tự mình bắt taxi về đi!"
Mạch Tiểu Miên chỉ nhận 100 tệ từ tay anh, nói: "Cảm ơn anh nhiều, sau này tôi sẽ trả lại cho anh!"
Kiều Minh Húc không nói gì, nhanh chóng rời đi.
Những cảnh sát kia giống như mấy con chó giữ nhà vậy, đi theo phía sau anh.
Mạch Tiểu Miên kéo tay Đồng Đồng đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Bây giờ đoán chừng đã hơn 12 giờ đêm rồi, người trên phố cũng thưa thớt, ít xe cộ qua lại, thỉnh thoảng có một chiếc taxi chạy qua, nhưng cũng đã chở người.
Mạch Tiểu Miên hơi sốt ruột.
Cô muốn về thật nhanh để mẹ đỡ lo lắng.
Nhưng mà vẫn không thể đón được xe.
Vào lúc cô đang vô cùng bất lực thì một chiếc Mercedes màu đen dừng lại trước mặt cô.
Chiếc xe này chính là chiếc mà Kiều Minh Húc vừa lái đi, không ngờ anh lại quay lại.
Anh mở cửa sổ xuống rồi nói với cô bằng một giọng điệu lạnh lùng: "Lên xe nào!"
"Anh chịu đưa chúng tôi trở về sao?"
Mạch Tiểu Miên vui mừng hỏi.
"Nói nhảm."
Kiều Minh Húc đáp.
Mạch Tiểu Miên cũng không khách sáo, vui vẻ kéo cửa xe ra, cùng Đồng Đồng ngồi vào trong.
Nội thất bên trong xe vừa sang trọng vừa thoải mái, Đồng Đồng ngồi xuống có hơi khiếp sợ, không dám nhúc nhích, dựa vào người Mạch Tiểu Miên.
Chân Mạch Tiểu Miên dường như chạm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống chợt thấy một chiếc túi xách, giống như chiếc túi của cô vậy, bị rơi xuống gầm ghế phía trước, chỉ hơi lộ ra ngoài.
Cô mừng rỡ cúi xuống nhặt túi xách lên.
Quả nhiên, đó là túi của cô.
Thật đúng là tìm mỏi mắt cũng không thấy, bây giờ không tốn công đi tìm lại thấy ngay!
"Thật là… rõ ràng giấu túi xách của tôi lại nói không biết, quá không phúc hậu."
Mạch Tiểu Miên vừa lẩm bẩm mở túi xách ra, vừa mò tìm điện thoại di động.
Điện thoại đã hết pin tắt máy rồi.
"Tôi không biết."
Kiều Minh Húc đáp: "Có lẽ lúc đưa cô đến bệnh viện đã bị rơi xuống gầm ghế xe, không để ý."
"Ừ, tôi tin anh. Điện thoại của tôi hết pin rồi, anh có mang sạc pin không?"
"Không có."
"Vậy tôi có thể mượn điện thoại của anh được không? Tôi muốn gọi điện thoại về nhà, cha mẹ tôi nhất định đang cuống lên rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]