Cửa sổ mở một cánh ra, mặc dù bị treo lên, nhưng vẫn hơi lay động, Tương Nghi ngồi bên cửa sổ viết chữ, ánh sáng của tuyết bên ngoài ánh vào, tô màu căn phòng thành hồng hồng trắng trắng. (đoạn này ta chém)
Đột nhiên, một bóng đen nhảy qua từ cửa sổ bên kia, Tương Nghi sợ hãi nhảy lên, vội vàng tránh né, thì nghe một tiếng "Lạch cạch", nghiên mực bị nàng kéo xuống theo trong lúc hoang mang rối loạn, rơi xuống đất, mực màu đen bắn khắp nơi, văng lên váy nàng, một chút xíu màu đen, giống như mảnh vụn dính bùn.
Tương Nghi khom lưng, muốn nhặt nghiên mực, sau lưng truyền đến tiếng bước chân: "Tiểu thư, để nô tỳ nhặt, đừng làm bẩn tay ngài."
Là Thúy Chi nghe thấy tiếng vang chạy vào.
Tương Nghi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, đã nhặt nghiên mực lên, đau lòng nhìn một góc bị mẻ, đôi tay nhỏ phát run, giận đến nói không ra lời.
Nghiên mực này là Gia Mậu tặng, nghiên mực tử tâm, trên đầu nghiên mực có một cây bút đồng, trên vẽ một lùm trúc xanh, trông rất đẹp mắt. Nhưng bây giờ này nghiên mực lại tàn phế, lộ ra cát đá màu tím ở hai bên, trông rất thô ráp.
"Thật là đáng tiếc, nghiên mực này thiếu một góc, không đẹp nữa rồi." Thúy Chi đưa tay nhận lấy nghiên mực tử tâm: "Tiểu thư, ngài đi rửa tay với ma ma đi, ta đi rửa sạch nghiên mực này."
Tương Nghi cắn răng, trợn mắt nhìn con mèo đi loạn trong phòng nàng, giận đến toàn thân run lên, chân con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174423/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.