Liên Kiều cầm khăn chấm chút nước nhẹ nhàng thay Ca Lạp Nhĩ lau máu trên mặt, Tần ma ma cầm một cái rương nhỏ đi tới: “Đến, bôi thuốc cho Ca Lạp Nhĩ đi.”
Phương tẩu có kim sang dược độc môn, nứt da trong ngày mùa đông, hoặc là bửa củi đứt tay, chỉ cần thoa thuốc bột kia lên, qua mấy ngày là tốt rồi, rất là hiệu quả.
Tương Nghi đứng đó, nhìn Liên Kiều rón rén bôi thuốc cho Ca Lạp Nhĩ, vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt thẳng tắp theo dõi mặt của hắn, chân mày hơi hơi nhíu, trên mặt có tựa hồ biểu tình muốn khóc lên, trong lòng không khỏi khẽ động.
Liên Kiều năm nay mười hai, năm sau mười ba rồi.
Năm ngoái lúc Liên Kiều đi đến bên cạnh mình, vừa mới 11 tuổi, ở trong mắt Tương Nghi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng hơn một năm rưỡi, đứa trẻ này nhanh chóng trưởng thành, nàng cao hơn lúc mới tới lúc một cái đầu, thân thể cũng dần dần nảy nở, dáng vẻ yểu điệu, môi đỏ răng trắng, đứng đó giống như một cây ngọc trâm hoa, có mưa móc ngày xuân dễ chịu, đến đêm hè yên tĩnh, cánh hoa từng cánh mở ra, có mùi thơm thoang thoảng.
Trong cửa hàng có hai tiểu nhị trẻ tuổi, một mười tám, một mới mười lăm, nhưng ánh mắt Liên Kiều nhìn bọn họ cho tới bây giờ chưa từng dịu dàng như vậy, xưa nay Liên Kiều là kiểu người này, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, hai tiểu nhị trẻ tuổi thấy nàng thì chạy thật nhanh, e sợ có nơi nào không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174177/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.