Nói rồi, ta chỉ về phía đống ghi chép đặt trên bàn, ra hiệu cho Hoàng đế tự mình xem xét.
Hoàng đế lật qua vài trang, ánh mắt dần nặng trĩu.
"Vân Nhi, tại sao nàng lại làm thế này?"
Thẩm Vân ngồi bệt xuống đất, ánh mắt trống rỗng xen lẫn nước mắt. Nàng ta níu chặt lấy tay áo Hoàng đế, như thể đó là sợi dây cứu mạng cuối cùng.
"Bệ hạ, thần thiếp không cố ý… Thần thiếp biết sai rồi… Thần thiếp chỉ sợ Hoàng hậu nương nương sẽ can thiệp triều chính… Thần thiếp làm tất cả là vì quốc gia…"
Khi sự thật đã phơi bày, nàng ta vẫn cố tìm cớ biện minh.
"Vân Nhi, trẫm nhớ nàng không phải là kẻ âm hiểm độc ác thế này…" Hoàng đế nói, nhưng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể run rẩy, suýt nữa ngã xuống.
Lý Đức Toàn nhanh chóng đỡ lấy hắn.
Hoàng đế nhíu mày, giọng yếu ớt: "Vân Nhi, nàng đi đi."
"Đi… đi đâu?" Nước mắt Thẩm Vân tuôn rơi, mắt mở to kinh ngạc.
"Đến lãnh cung tự kiểm điểm đi."
Ánh mắt nàng ta tuyệt vọng, không ngờ tình cảm của Hoàng đế lại lạnh lùng như vậy.
"A Viễn, chàng không thể làm vậy với thiếp… Chàng đã hứa rằng sẽ yêu thương thiếp cả đời… Chàng không thể lừa dối thiếp!"
"A Viễn, thiếp từ thời hiện đại xuyên tới đây, không người thân, không nơi nương tựa. Nếu chàng bỏ thiếp, thiếp thật sự không thể sống nổi!"
Nàng ta vừa khóc vừa kể lại từng câu chuyện giữa nàng và Hoàng đế khi ở đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-tren-dinh-trieu-duong/3732014/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.