Kể từ khi Hoàng đế khôi phục trí nhớ, ngày nào hắn cũng đến cung của ta, mang theo vô số báu vật cầu xin gặp mặt. Nhưng ta lấy cớ dưỡng bệnh, luôn từ chối hắn ngoài cửa.
Còn Thẩm Vân, ngày nào cũng quỳ trước Dưỡng Tâm điện.
Hoàng đế nể tình nàng ta đang mang thai, chỉ miễn cưỡng hỏi han vài câu, thái độ đã hoàn toàn khác trước.
Thời gian thấm thoắt trôi, một tháng sau, tin tức từ Yến quốc truyền đến: Bọn họ đồng ý tặng Ô Mã thành cho Vệ quốc để tỏ lòng hữu nghị giữa hai nước.
Đúng lúc ấy, phía Thẩm Vân cũng xảy ra chuyện lớn.
"Nương nương, Hoàng thượng truyền lệnh gọi nương nương đến Dực Khôn cung." Tử Anh bước tới, khuôn mặt thoáng vẻ khó chịu, khẽ bổ sung: "Thẩm Quý phi bị sảy thai."
Ta dừng tay, động tác đang giặt lụa cũng không hề vội vã, như thể đã đoán trước chuyện này.
"Hồng Điều, lần này ngươi đi cùng bổn cung." Ta liếc nhìn Hồng Điều. Nàng lập tức cười đáp: "Vâng, nương nương."
Tới cửa Dực Khôn cung, ta đã nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết vọng ra từ bên trong: "Con của ta! Ôi con của ta—"
Ta bước vào phòng, không hành lễ với Hoàng đế, chỉ tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Hoàng đế thoáng vẻ ngượng ngùng, nhưng vì trong lòng áy náy nên cũng không dám trách ta về chuyện lễ nghi.
Thẩm Vân bấu c.h.ặ.t t.a.y Hoàng đế, gương mặt nhợt nhạt đẫm nước mắt: "Hoàng thượng, xin người hãy vì thần thiếp và đứa con chưa kịp chào đời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-tren-dinh-trieu-duong/3732013/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.