Mày rậm của Ngụy An Lương khẽ nhếch lên, tuy rằng không tức giận, nhưng uy nghiêm lại hiện ra rất rõ.
Lập tức Linh Đang cảm nhận được áp lực, nàng ta cười lạnh, Phỉ Thúy vội vàng hòa giải, "Tiểu thư, dù sao hiện giờ mưa to như trút nước, nếu muốn đi cũng không được, không phải chịu khó một chút."
Thẩm Tinh Tinh tức giận đến mức phát khóc, từ nhỏ đến lớn, có lúc nào nàng ta phải chịu ủy khuất như này đâu?
Mặc kệ là muốn cái gì, đều có người đưa tới, thích cái gì, đều có người tới nịnh hót.
Mặc kệ là tổ mẫu hay các ca ca, có người nào không coi nàng là viên minh châu trong tay đâu.
Những người này lại dám đối đãi với nàng như vậy, thật quá đáng, nàng nhất định khiến cho họ đến trái cây cũng không có mà ăn.
Nàng quay đầu nhìn trời bên ngoài, nếu nổi giận, trực tiếp lao ra ngoài là được, nhưng như vậy là chịu thua, hơn nữa nàng không thích gặp mưa, có thể bị cảm, sẽ phá hủy hình tượng, phá hủy khí chất mỹ lệ của bản thận, còn khiến cho tóc có rận.
Nàng không thể giống những cô gái nhà quê thô tục được.
Thấy trong mắt nàng hiện lên sự do dự, Phỉ Thúy lại khuyên nàng.
Ngụy An Lương đứng một bên, giống như đang đợi nàng lại nổi lên tính đại tiểu thư.
Cuối cùng Thẩm Tinh Tinh làm như phải ra một quyết định đau khổ lắm, nàng ta nhăn mặt, "Được rồi, bọn họ được lợi rồi."
Thấy võ công của bọn họ vậy mà không đáng lại Lưu Hỏa.
Đáng giận là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294312/chuong-1827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.