Hắn đi rất nhanh, chà chà chân, lau bớt đi vết bùn đất, chắp tay hướng về mọi người, "Các vị dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý, tiểu nhân họ Doãn, tên là Thiếu Đường, người Tứ Xuyên, tới đây để du lịch, trên đường gặp mưa to..."
Hắn cứ vừa chắp tay thi lễ vừa dài dòng kể lể, một đại hán không kiên nhẫn, vung quyền về phía hắn, "Cút ngay cho lão tử!"
Thanh niên áo trắng kia kêu lên một tiếng, chân đứng không vững, sợ hãi ngã về phía sau, nhưng đúng lúc né được cú đấm kia.
Nhưng mà lại ngã về chiếc kiệu, Thẩm tiểu thư vẫn đang ngồi bên trong, nhìn thấy hắn ngã về phía mình, liền hét lớn một tiếng, lập tức nhảy ra ngoài.
Khi Doãn Thiếu Đường ngã về phía chiếc kiệu, lại như bắt được một một cái dây thừng vô hình, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên.
"Đắc tội, đắc tội, chê cười rồi, chê cười rồi."
Hắn chắp tay thi lễ xin lỗi, "Tại hạ trên đường qua nơi này, còn xin được giúp đỡ, cho một chỗ trú mưa, cho xin bát cơm nóng."
Linh Đang tức giận định giơ tay tát hắn một cái, "Đâu ra cái tên vô lại này vậy?"
Bỗng nhiên Doãn Thiếu Đường nghiêm mặt, nhìn về phía nàng ta, gương mặt hắn tuấn mỹ không chút tỳ vết nào, ôn hòa như ngọc, thanh nhã đoan trang, Linh Đang liền nhìn đến ngây người, bàn tay đã giơ lên nhưng không hạ xuống được.
Doãn Thiếu Đường cười hắc hắc, "Cô nương đừng tức giận, dĩ hòa vi quý."
Linh Đang thở gấp, một cái tát bay tới, hắn liền tránh ra, chắp tay thi lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294310/chuong-1825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.