- A.... Tổng giám đốc. Anh làm gì vậy?
Tử Ái Huyên nhìn thấy thứ mà Tống Nhất Hàn cầm trên tay, đáy lòng có chút rối rắm. Sao anh ấy lại cầm cái băng cá nhân đó?
- Sao vậy?
Tống Nhất Hàn thấy Tử Ái Huyên bước vào phòng, có chút chột dạ vì chạm vào đồ của cô. Anh lấy bình tĩnh hỏi lại.
- À không. Anh trả lại cho tôi.... Á...
- Tử Ái Huyên!
Tử Ái Huyên vừa bước đến phía Tống Nhất Hàn đã trẹo chân mà ngã xuống. Tống Nhất Hàn cũng bất ngờ, đưa tay đỡ cô, nhưng do mất thăng bằng, anh cũng ngã xuống theo.
Tống Nhất Hàn vừa đau vừa nhăn mặt. Anh nhìn Tử Ái Huyên, có chút bực bội:
- Sao cô lại bất cẩn nữa thế?
- Tôi tôi....
Tử Ái Huyên lúc này như sắp khóc đến nơi.
Tống Nhất Hàn chậc lưỡi, định đứng dậy thì một vật trong góc phòng lọt vào tầm mắt anh. Cái ván trượt?
Thứ này nhìn qua rất quen mắt.
Khoan đã.
Cái ván trượt? Băng cá nhân? Tử Ái Huyên?
Hàn Quốc?
Không lẽ...
- Cô là cô gái ở Hàn Quốc?
Tống Nhất Hàn nghiêm túc nhìn Tử Ái Huyên hỏi.
- Tổng giám đốc... anh...
- Phải không?
Tống Nhất Hàn nheo mắt nhìn cô.
- Tôi... phải...
- Tại sao không nói tôi biết.
Vẻ mặt Tống Nhất Hàn có chút nghiêm trọng, anh cảm giác như chính anh đã bỏ lỡ một cái gì đó.
- Tổng giám đốc... Tôi chỉ là... Chỉ là...
Tử Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119262/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.