Nghe cô gọi, ngón tay Lăng Tư Duệ đang múa trên bàn phím bỗng ngừng lại, hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên:
- Anh khỏe rồi. Ngày mai chúng ta đi làm. Em đừng mơ tới chuyện lười biếng.
- Sớm như vậy sao? Vết thương anh vẫn chưa khỏi hẳn mà.
Đổng Ngạc Ngạc lười biếng cau mày.
- Em còn lười như vậy anh sẽ trừng phạt em đó.
Lăng Tư Duệ khẽ cười, nụ cười tỏ ra ôn nhu. Đối với cô, hắn mười phần yêu thích lại mười phần cưng chiều. Tuy nhiên cũng không nên nuông chiều những thói hư của cô. Hắn biết là cô mượn lý do chăm sóc hắn để lười biếng ở nhà, nhưng bản thân lại không có cách nào cự tuyệt.
- Duệ, em không lười.
- Được được. Không lười. Lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn.
Lăng Tư Duệ không nhịn được bước đến xoa đầu cô. Ánh mắt thập phần dịu dàng.
----------------
2h chiều
Lăng Tư Duệ đang ngồi trên bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Đổng Ngạc Ngạc hiện tại đã đi ngủ trưa, may mắn không quấy rầy hắn. Cô cứ ăn rồi ngủ như vậy, còn dám tự mình khẳng định là bản thân không lười. Thật là hết cách với cô.
Trong không gian yên ắng, tiếng điện thoại từ trên bàn vang lên khiến hắn cau mày. Ai lại gọi hắn?
Miễn cưỡng, Lăng Tư Duệ vươn tay nhấc máy:
- Ai?
Chỉ một chữ của hắn, giọng nói đối phương bên kia tỏ ra run run:
- Thiếu gia.... La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119240/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.