- Vũ~ anh không sao chứ?
Giọng nói nghèn nghẹn cất lên đáy lòng Lăng Tư Vũ đau nhói. Ông một tay ôm chặt bà, khẽ nở nụ cười ôn nhu.
- Gia Lệ, anh không sao? Anh nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây.
Phía trước đôi uyên ương đang tình tứ ôm nhau, một gương mặt đằng đằng sát khí chiếu thẳng vào họ. Mạc Hải Đường tay cầm súng, nhìn người con gái ông yêu nằm trong ngực Lăng Tư Vũ, đáy lòng bỗng cuộn trào dữ dội. Tại sao? Tại sao người cô ấy chọn luôn luôn là Lăng Tư Vũ chứ không phải ông? Ông có cái gì không tốt. Năng lực, vẻ ngoài, tài sản... toàn bộ ông có thể cho Mã Gia Lệ. Nhưng vì sao cô lại không chọn ông?
Là bạn thân! Chỉ là bạn thân thôi sao?
Mạc Hải Đường tay cầm súng, tiến đến chỗ hai người họ. Tiếng bước chân khiến Mã Gia Lệ chú ý. Bà từ từ ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn ông.
- Hải Đường, Vũ bị thương. Anh mau giúp em đưa anh ấy ra khỏi đây.
Mạc Hải Đường trước câu nói của bà không nhúc nhích, ông cười lạnh.
- Gia Lệ, vì sao anh phải giúp tên đó. Vì sao?
- Hải Đường, anh sao vậy? Chúng ta là bạn thân mà. Anh chẳng phải đã nói sẽ luôn giúp đỡ Vũ sao?
Mã Gia Lệ mắt ươn ướt nhìn Mạc Hải Đường, sau đó cúi đầu đau xót nhìn người đàn ông đang nhắm hờ mắt trong tay mình.
- Hahaha... Nực cười. Bạn thân? Cụm từ này nói ra thật khiến tôi ngứa tai. Tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119239/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.