Lăng Tư Duệ bị cô lôi vào, gương mặt có chút khó chịu.
- Bác sĩ. Bác sĩ. Là người này, mỗi khi ở gần anh ta tim tôi cứ đập loạn xạ. Có phải anh ta là nguyên nhân dẫn đến bệnh tim của tôi không?
Đổng Ngạc Ngạc nghiêm túc nhìn vị bác sĩ, cô xổ một tràng.
Không gian trong căn phòng lúc này trở nên kì quái. Vị bác sĩ đẩy gọng kính, gương mặt có chút cố nén cười, ông hạ giọng:
- Cô Đổng, chuyện này tôi cảm thấy hai người tự giải quyết thì tốt hơn.
Ông nói xong, chân bước chậm rãi ra ngoài, gương mặt có chút biến đổi vì cố nhịn cười.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn bóng dáng vị bác sĩ, cô ngây ngốc chôn chân ở đó. Là thế nào nhỉ?
Kêu cô và hắn tự giải quyết?
Rốt cuộc là có ý gì?
Đổng Ngạc Ngạc cô tuyệt nhiên không hiểu ngụ ý trong câu nói.
Lăng Tư Duệ bị độ ngốc của cô làm cho hóa đá. Sau vài giây, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tà mị. Bản thân không khống chế đẩy cô vào tường.
Đổng Ngạc Ngạc đang ngu ngơ suy nghĩ, không để ý bản thân đã bị hắn kẹp chặt. Lúc nhận ra thì đã quá muộn, cô không còn bất cứ đường lui nào.
- Có phải, em thích tôi không?
Hắn cười gian, gương mặt mĩ nam kề sát mặt cô.
- Không... không có. Tôi không có thích anh.
Đổng Ngạc Ngạc lắp bắp, bản thân ra sức lắc đầu. Cô làm sao có thể thích hắn cơ chứ?
Biểu cảm của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119219/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.