Sau khi đã được kéo lên, Đổng Ngạc Ngạc hít thở không khí trong lành, gương mặt ánh lên tia hạnh phúc.
Trái ngược với vẻ mặt của cô, ai kia lại rất khó chịu. Hắn thật sự muốn cởi phăng cái áo này đi.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn, cô bình thản nói:
- Về nhà thay áo đi.
- Ừm _ hắn lạnh nhạt đáp một tiếng.
- Tôi phải quay lại chỗ làm việc rồi. Không thấy tôi chắc mọi người sẽ lo lắng lắm.
- Ừm. Cô biết đường đi không? _ hắn hỏi.
Không phải là vì chuyện lần trước mà hắn coi thường trí nhớ của cô chứ? Mặc dù là cô không biết xác định phương hướng nhưng mà cô cũng đâu đến nỗi ngốc. Con đường từ Festival Will đến đây ngắn như vậy... chỉ có não cá vàng mới không nhớ được thôi. Não cô cũng được xem là tiến hóa hơn não cá vàng mà.
Đổng Ngạc Ngạc bễu môi, mắt dẹt nhìn hắn:
- Tôi đâu có ngu ngốc đến vậy.
- Ừm. Với tôi thì chính là như vậy._ hắn nói, tay đút vào túi quần rời đi.
Nhìn bộ dạng đáng ghét của hắn, cô khinh bỉ phun nước bọt.
Hắn nghĩ hắn thông minh hơn cô hay sao mà nói vậy? Xì.... Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng đâu có ngốc...
Đổng Ngạc Ngạc làu bàu một hồi, đi lại nhặt cái đầu gấu trúc lăn lóc trên mặt cỏ. Bây giờ cô phải quay lại Festival Will rồi.
--------------------
Biệt thự Âu gia...
Âu Dương Minh nhìn tờ báo được in cho ngày mai, khóe miệng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119171/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.