Có câu trưởng tẩu như nương, Vinh hoàng hậu là tẩu tử của Cửu vương gia, gọi một tiếng “A Cửu” cũng không phải không thể.
Nhưng rất rõ ràng, Cửu vương gia cũng không thích cái xưng hô này cho lắm.
Hắn bước tới ghế ngọc ngồi xuống, cầm lấy nước trà mà hạ nhân đưa tới, nhẹ nếm một ngụm.
“A Cửu…..” Vinh hoàng hậu nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh của hắn, hô hấp nhất thời không thể ngừng hỗn loạn.
Đã nhiều năm như vậy rồi, số lần nhìn thấy hắn cũng không ít, nhưng mà một lần so với một lần còn đẹp hơn!
Tại sao cùng là huynh đệ, mà đại ca hắn ngay cả một phần vạn sức hấp dẫn của hắn cũng không có?
Vinh hoàng hậu cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm Chiến Khuynh Thành như vậy, nhìn đến nỗi say mê.
Cho đến khi, đối phương cau mày, lộ rõ vẻ không hài lòng: “Hoàng hậu đến đây là vì chuyện gì?”
Hắn vẫn là lạnh nhạt trước sau như một, từ khi hắn còn nhỏ cho tới bây giờ.
“A Cửu, gần đây bổn cung không thường xuyên gặp ngươi, thật là nhớ mong……”
“Người mà Hoàng hậu nên nhớ mong là hoàng huynh.” Chiến Khuynh Thành rõ ràng đã bắt đầu không kiên nhẫn.
Nếu đổi lại là những người khác, nghe được lời này của Cửu vương gia thì nên xấu hổ mới phải.
Nhưng, Vinh hoàng hậu dường như đã quen như vậy, trong mắt không có một tia không vui nào, thậm chí ánh mắt nhìn Chiến Khuynh Thành còn tràn ngập hơi thở vui mừng.
Bà ta phất phất tay, cho tất cả các cung nữ hạ nhân lui xuống, lại trừng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-cua-vuong-ai-dam-dong/1010162/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.