Cửu vương gia muốn nàng qua đó, Phượng Cửu Nhi không còn cách nào khác, chỉ có thể bước xuống giường đi về phía hắn.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là bởi vì một bàn mỹ thực kia quá mức hấp dẫn.
Từ sáng đến giờ, ngoại trừ chén trà vừa rồi mà Cửu vương gia ném qua thì đến một hạt cơm nàng cũng chưa ăn.
Chiến Khuynh Thành đi đến bên cạnh bàn, tuỳ ý ngồi xuống. Mặc dù chỉ là một động tác tuỳ ý, nhưng thật sự là rất trêu người.
Cho dù từ góc độ của nàng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, nhưng nửa khuôn mặt này cũng là tuyệt sắc vô song, mê hoặc chết người.
Chỉ là không hiểu sao nàng cứ cảm thấy nửa khuôn mặt này có chút quen thuộc.
"Không ăn?" Chiến Khuynh Thành bỗng nhiên nhìn nàng một cái.
"Ăn!" Tuy rằng là người ở dưới mái hiên, nhưng không ăn sao mà được. Phượng Cửu Nhi bước nhanh đến, đặt mông xuống ngồi đối diện hắn, cầm đũa lên liền bắt đầu chuyển động.
Đột nhiên mới nhớ tới, hình như người cổ đại ăn cơm đều chờ người có thân phận động đũa trước đúng không nhỉ?
"Ở nơi này của bổn vương, không cần câu nệ."
Phượng Cửu Nhi quả thật đã yêu chết giọng nói lạnh lùng, trầm ấm này của Cửu vương gia rồi: "Vậy ta không khách sáo nữa!"
Đôi đũa lập tức rơi xuống miếng thịt kho tàu, lần này thật sự là không khách sáo nữa.
Chẳng mấy chốc, miệng nàng đã đầy đồ ăn, trong chén cũng gắp một đống.
Ngon quá! Thật sự là ăn rất ngon!
Thịt này thật sự là thịt, không phải là thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-cua-vuong-ai-dam-dong/1010152/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.