Đương nhiên một chút nọc rắn không là gì với Phượng Cửu Nhi.
Từ khi còn nhỏ nàng đã tiếp xúc với các loại chất độc khác nhau, máu trong cơ thể nàng cũng mang chút độc tính.
Trúng độc, ngược lại có thể làm cho độc trong máu tự hóa giải độc từ bên ngoài.
Đây là lý do vì sao nàng đã biết trong hộp gỗ có rắn độc mà vẫn dám bỏ tay vào.
Phượng Cửu Nhi ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, khi tỉnh dậy mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cổ kính.
Không khí xung quanh thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng yên bình.
Trên mu bàn tay vẫn còn chút đau.
Nàng cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện vết rắn cắn trên mu bàn tay đã được xử lý qua, còn băng bó rất tốt.
Trong phòng có người khác!
Ánh mắt lạnh lùng hờ hững dừng lại trên người nàng.
Còn chưa kịp nhìn rõ, Phượng Cửu Nhi đã nhíu mày rên rỉ: "Đau quá, Cửu Nhi đau quá."
Nam nhân không có bất kỳ động tĩnh nào, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên mặt nàng.
Lạnh lùng như vậy, hờ hững như vậy nhưng lại rất tập trung.
Phượng Cửu Nhi nhìn vào người đang phát ra hơi thở lạnh buốt kia, không kịp kinh diễm, miệng nhỏ đã lầu bầu: "Cửu Nhi đau quá."
Mới đến thời đại này có mấy ngày ngắn ngủi mà không biết đã dùng chiêu giả ngây giả dại ngu ngốc này biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng Cửu vương gia vẫn luôn thanh dật tuấn lãng trước mắt, đối với sự ngu dại ngốc nghếch của nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-cua-vuong-ai-dam-dong/1010151/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.