"Không cần giải thích với ta, ta đưa ngươi về thoa thuốc." Phượng Cửu Nhi biết ách nô muốn nói gì, mặc dù hắn căn bản không nói ra lời. Lúc trước Phượng Cửu Nhi không biết võ công, nhưng thân thủ của nàng, rõ ràng không tệ. Hai tên thị vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Cửu Nhi đỡ ách nô từ trên kệ gỗ xuống. "Cửu tiểu thư, ách nô trộm đồ của bát tiểu thư, nhân chứng vật chứng đều ở đây, hắn không thể chối cãi." Một tên thị vệ trong đó cuối cùng cũng tỉnh lại, đỡ tay phải bị gãy gân mạch của mình thở hổn hển. "Cửu tiểu thư, người cố tình đưa hắn về, không sợ lão gia cùng lão thái gia quở trách sao, người đảm đương nổi sao?" Còn nữa, Cửu tiểu thư trước mắt này, sao lại nhìn không giống người bình thường nhỉ? Thậm chí, cặp kia đen nhánh vân mâu kia của nàng còn lóe ra tia sáng cơ trí? Chẳng lẽ nàng không phải là đứa ngốc kia sao? "Vậy sao?" Phượng Cửu Nhi đỡ ách nô, nhìn thị vệ trên đất, đột nhiên môi mỏng cong lên, cười nhạt. Rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười kia lại băng lãnh giống như hàn khí. "Bổn tiểu thư có đảm đương nổi hay không cũng không tới phiên ngươi quan tâm." Đột nhiên, mâu sắc nàng trầm xuống, cổ tay chuyển động một cái. Chỉ thấy một đạo ngân quang thoáng qua, thị vệ trên đất nhất thời kêu rên một tiếng, lần này trực tiếp đau đến hôn mê bất tỉnh. "Các ngươi biết rõ ách nô bị oan, vậy mà còn muốn bức cung, giúp người xấu làm chuyện ác, giữ lại đôi tay này cũng chính là gieo họa!" Ting một tiếng, Phượng Cửu Nhi vứt trường kiếm dính máu xuống đất, đỡ ách nô sải bước ra ngoài phòng giam. Tên thị vệ còn thanh tỉnh nhìn tên thị vệ kia bị đứt cả hai gân tay, hãi đến mức sắc mặt ảm đạm, hừ cũng không dám hừ một tiếng. Cửu tiểu thư lại trở nên đáng sợ như vậy sao, thật là không thể tưởng tượng nổi! Rốt cuộc là nàng ngốc thật hay ngốc giả? Hay là bởi vì ngốc nên không biết trời cao đất rộng, ngay cả thị vệ của bát tiểu thư cũng dám đả thương. Hay là nói, nàng căn bản không phải là ngốc, mà là gan lớn hơn trời? Cuối cùng, sau khi Phượng Cửu Nhi đỡ ách nô đi xa, thị vệ kia lên tiếng hô to: "Cửu tiểu thư cướp ách nô đi rồi, người đâu! Mau thông báo cho bát tiểu thư, người đâu!" Trên người ách nô chằng chịt vết roi. Lúc Phượng Cửu Nhi cởi y phục cho hắn, hắn còn đỏ mặt, kháng cự mấy phần. Tựa hồ, từ khi hắn hiểu chuyện đến giờ, chưa từng cởi áo trước mặt cô nương gia nào. Ngay cả Phượng Cửu Nhi để hắn hầu hạ lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy thân thể hắn. "Ngươi coi như ta là đại phu không được à? Ta cũng đâu chiếm tiện nghi của ngươi." Phượng Cửu Nhi nhéo cổ áo hắn, không nặng không nhẹ kéo một cái: "Chỉ là xử lý vết thương thôi, đừng suy nghĩ gì nhiều." Mặt ách nô đỏ hơn, mặc dù vết sẹo trên mặt trải rộng, nhưng vẫn thấy rõ ửng đỏ. Nam nhân thời đại này quả nhiên bảo thủ, nàng cũng không nói muốn cởi quần hắn mà. Nếu đổi lại ở hiện đại, cởi mấy bộ y phục thì tính là gì đâu chứ? Áo bị cởi ra, vết roi trên người ách nô nhất thời hiện rõ trong tầm mắt Phượng Cửu Nhi. Một đường lại một đường, chằng chịt khắp nơi, tất cả đều rỉ máu, máu tươi nhiễm đỏ một mảng! Đáng hận nhất là, đuôi roi kia còn có gai ngược, xung quanh khuôn ngực trước mắt hiện giờ đều là vết thương rướm máu, nhìn rất kinh hãi. Dù lúc trước Phượng Cửu Nhi đã nhìn quen các vết thương lớn nhỏ, nhưng sau khi thấy vết thương trên người ách nô, vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Nghe nói hắn bị hành hạ suốt từ đêm qua đến giờ, nhưng ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng. Sức nhẫn nại mạnh mẽ như vậy, rốt cuộc là đã luyện như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]