Lúc Phượng Cửu Nhi bước vào Phượng phủ, rất rõ ràng cảm giác được bầu không khí không đúng lắm. Dọc theo đường đi không gặp gười nào, nàng nhanh chóng trở lại tiểu viện mình ở, nhưng tìm khắp nơi không thấy ách nô. Phòng ách nô vẫn luôn chỉnh tề, hắn là một người yêu sạch sẽ, cho dù đơn sơ, nhưng vẫn thư thái nho nhã. Nhưng hôm nay, bàn ghế trong phòng hắn vương vãi trên đất, cốc chén bể nát còn rải rác trên đất. Ách nô xảy ra chuyện! Phượng Cửu Nhi nhanh chóng rời khỏi tiểu viện, cuối cùng cũng tìm được một thị vệ đi ngang qua ở tiền viện: "Ách nô đâu?" Thị vệ kia nhìn nàng một cách khinh thường, khinh miệt nói: "Đêm qua ách nô ăn trộm đồ trang sức của Thanh Âm tiểu thư, bị mang tới địa lao thẩm vấn rồi." "Cái gì?" Phượng Thanh Âm đáng chết, từ trước tới nay ách nô không tham luyến tiền tài, đây rõ ràng là vu khống! Phượng Cửu Nhi vừa xoay người, lập tức chạy tới địa lao. Còn chưa tới nơi, đã nghe được bên ngoài có người đang nói chuyện: "Tên này thật cứng đầu, đánh cả một đêm vẫn không chịu nhận tội." "Nghe nói đã thay người hành hình lần thứ ba rồi, hắn thật lợi hại, tựa như không biết đau vậy." "Chắc là cũng ngốc như chủ tử mà hắn theo, quả thật là không biết đau, ha ha ha.." Bóng người Phượng Cửu Nhi lướt qua trước mặt bọn họ nhanh như gió, đảo mắt đã biến mất trong lối vào địa lao. Địa lao là nơi mà phủ đệ nào cũng sẽ có, chuyên dùng để trừng phạt phạm nô bộc phạm sai lầm. Hiện giờ phòng giam trong địa lao nồng nặc mùi máu tanh. Ách nô bị trói trên một giá gỗ, cả người đều là roi thương, máu tươi thấm đẫm y phục, nhuộm đỏ một mảng lớn. Thị vệ đứng bên cạnh hắn, cứ một roi lại hỏi một câu: "Có phải ngươi trộm dây chuyền vàng của bát tiểu thư đích đúng không, nếu ngươi thừa nhận, thì gật đầu một cái." Mặt ách nô không cảm xúc, trên khuôn mặt giăng đầy vết sẹo là từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, nhưng từ đêm qua đến bây giờ hắn vẫn cứ như thế, ngay cả hừ đều một tiếng cũng chưa từng. "Đồ ngu! Ngay cả roi cũng không sợ!" Thị vệ hừ lạnh. Đột nhiên soạt một tiếng, rút bội kiếm bên hông ra, đâm một kiếm về phía cánh tay ách nô. "Đánh một đêm vẫn không chịu nhận, thật sự tưởng rằng bọn ta không dám làm gì ngươi đúng không?" Bát tiểu thư đã phân phó, nhất định phải bắt hắn nhận tội, cho dù phải bức cung. Nào ngờ tên tiện nô này chịu đựng giỏi như vậy, chịu đựng đến bây giờ vẫn không chịu nhận tội! Một kiếm kia, mắt thấy sắp rơi xuống cổ tay ách nô. Trường kiếm sắc bén như vậy, dù không chặt đứt được tay hắn, cũng sẽ chém đứt gân tay. Nếu kiếm này đi xuống, tay ách nô sẽ bị phế! "Dừng tay!" Phía sau, có người một cước đá văng cửa phòng giam. Uỳnh một tiếng vang thật lớn, hai tên thị vệ đang hành hình bên trong bị dọa sợ. Hai người sửng sốt một chút, một kiếm kia cứ thế ngừng lại. Thị vệ cầm kiếm đang định quay lại, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe một bóng trắng, đã có người đi tới bên cạnh hắn. Ngay sau đó, cổ tay truyền tới một trận đau nhói, thị vệ kêu thảm một tiếng, gân tay đã bị đánh gãy! "Cửu tiểu thư!" Một tên thị vệ khác bị sợ đến hồn phi phách tán, lập tức rút trường kiếm ra muốn tự vệ. Chỉ nghe được rầm một tiếng, Phượng Cửu Nhi đoạt lại trường kiếm từ trong tay thị vệ, dùng thế ác liệt đâm tới. Ngay cả nàng ra tay lúc nào tên thị vệ kia cũng không biết, trường kiếm trong tay đã bị nàng một kiếm đẩy ra. "A.." Tiếng kêu thảm thiết, máu tươi tràn lan, thị vệ ngã xuống đất, gân tay cũng bị hủy! Chỉ trong phút chốc, hai tên thị vệ toàn thương dưới tay Phượng Cửu Nhi. Nàng học kiếm pháp từ lúc nào, thân thủ từ bao giờ lại trở nên nhanh nhẹn lợi hại như vậy? Ách nô nhìn nữ tử bước tới bên cạnh mình, đáy mắt đều là kinh ngạc..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]