🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Chào buổi sáng, Như Sương cô nương, Linh cô nương!" Khi hai người nhìn nhau không nói, Nam Cung Vân Hạm vừa lúc ra khỏi phòng nhìn thấy hai người, chủ động chào hỏi.
Thấy Nam Cung Vân Hạm cũng đến, Hàn Như Sương hơi gật đầu.
"Y tiên cũng dậy sớm sao? Hay là cả đêm qua không hề ngủ?" Nhìn Nam Cung Vân Hạm bước ra, Linh Ngọc Nhi cười trêu: "Nhìn Linh cô nương có lẽ còn thức sớm hơn cả ta!" Nam Cung Vân Hạm không để tâm, nhẹ nhàng đáp trả.
"Khụ khụ, gần đây ngủ hơi nhiều nên tối qua không ngủ được." Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Linh Ngọc Nhi ho nhẹ, xấu hổ đáp. Nàng không nên nhất thời hứng thú mà trêu chọc tên phúc hắc Nam Cung Vân Hạm này. Thật sự là lấy đá đập chân!
"Nam Cung cô nương, chẳng hay có thể mượn dùng phòng bếp của cô nương một chút được không?" Nhìn hai người trêu chọc lẫn nhau, Hàn Như Sương không có ý xen vào, hiện tại nàng chỉ muốn vào phòng bếp làm bữa sáng cho Dư nhi. Tối qua vì mình mà Dư nhi vẫn chưa ăn cơm, Hàn Như Sương biết, nếu Mạnh Hiểu Dư tỉnh lại, nhất định sẽ than đói. Vậy nên mới sáng sớm nàng rời giường chuẩn bị bữa sáng cho Mạnh Hiểu Dư, chỉ là nàng không nghĩ đến, vừa ra cửa đã nhìn thấy Linh Ngọc Nhi cách đó không xa, nên không thể không dừng lại chào hỏi nàng, nhưng chưa được một lúc, Nam Cung Vân Hạm cũng ra đến. Vì Nam Cung Vân Hạm là chủ nhà nên Hàn Như Sương hỏi nàng mượn phòng bếp.
"À! Có thể, Như Sương cô nương muốn làm bữa sáng sao?" Mặc kệ Linh Ngọc Nhi đang buồn bực, Nam Cung Vân Hạm đáp.
"Phải." Hàn Như Sương nói.
"Vậy cùng đi đi! Dù sao ta cũng muốn làm bữa sáng cho mọi người." Nam Cung Vân Hạm nói rồi không đợi Hàn Như Sương nói gì đã dẫn đầu đi đến phòng bếp.
Nhìn Nam Cung Vân Hạm rời đi, Hàn Như Sương cũng đi theo, Linh Ngọc Nhi nhìn hai người đi đến phòng bếp, cũng vội vàng đuổi theo, nói: "Ta đi cùng các ngươi."
Trong phòng còn hai người đang nằm trên giường, lúc này Hàn Như Băng thường xuyên chọc chỗ này chỗ kia vào Mạnh Hiểu Dư đang ngủ, sau đó nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bị mình quấy rầy nhíu mày thì mỉm cười xấu xa.
Lại giơ tay nhéo mũi Mạnh Hiểu Dư, lần này Hàn Như Băng quyết không dễ dàng buông tha nàng muốn đánh thức tiểu gia hỏa.
Mạnh Hiểu Dư ngủ thấy không thể thở thì mở miệng, không hề tỉnh lại.
Nhìn tiểu gia hỏa bị mình bóp mũi không những không nghẹn còn mở miệng thở, tiếp tục ngon giấc, Hàn Như Băng buồn cười: "Tiểu gia hỏa ngủ thật say! Mình làm nhiều trò như vậy mà nàng vẫn không chịu tỉnh." Nghĩ rồi, Hàn Như Băng nhìn đôi môi phấn nộn khẽ nhếch của Mạnh Hiểu Dư, bỗng có một ý nghĩ xấu xa: "Ngươi không chịu tỉnh đúng không? Vậy thì đừng trách ta!" Hàn Như Băng lập tức hôn lên môi nàng.
Cảm giác thấy Mạnh Hiểu Dư giãy giụa, Hàn như Băng buông mũi và miệng nhỏ của nàng ra, nhìn tiểu gia hỏa thoát khỏi mình, mở miệng thở, Hàn Như Băng cười khẽ: "Tiểu gia hỏa tỉnh rồi?"
"Ân." Nhìn nụ cười xấu xa của nàng, Mạnh Hiểu Dư không muốn khẽ đáp. Nàng hơi khó chịu khi đang ngủ lại bị Hàn Như Băng làm cho tỉnh giấc. Vậy nên đã đưa lưng về phía Hàn Như Băng, mặc kệ nàng, tiếp tục ngủ.
Nhìn tiểu gia hỏa xoay người ngủ, Hàn Như Băng không giận, hai tay ôm lấy eo nàng, hai bàn tay đặt trước ngực nàng, hết xoa lại ấn: "Tiểu gia hỏa giận ta sao?"
"Ân......" Vừa tỉnh lại đã nhận phải kích thích này, Mạnh Hiểu Dư bất ngờ khẽ ngâm, nàng thoáng xấu hổ, buồn bực xoay người, tức giận trừng Hàn Như Băng: "Thật quá đáng, sáng sớm đánh thức người ta đang ngon giấc thì thôi đi, hiện tại còn trêu ghẹo nàng, không thấy hôm qua nàng rất mệt sao!"
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nổi giận trừng mình, Hàn Như Băng không ngừng tay còn nói: "Tiểu gia hỏa, ta rất muốn ngươi, nên làm sao đây? Đêm qua, người ta còn chưa được thỏa mãn nữa!" Hàn Như Băng cố ý nũng nịu làm Mạnh Hiểu Dư nổi da gà, trong lòng nói: "Đây không phải Như Băng tỷ tỷ của mình! Như Băng tỷ tỷ sao có thể làm nũng với mình?"
Nhìn Mạnh Hiểu Dư kinh sợ, Hàn Như Băng không khỏi hơi thất bại, nàng làm nũng rất đáng sợ sao? Vì sao tiểu gia hỏa nhìn nàng như nhìn quỷ vậy?
Nghĩ đến mình nhất thời làm nũng với tiểu gia hỏa lại nhận được phản ứng này, nàng khó chịu, tay dùng sức bắt lấy ngực Mạnh Hiểu Dư.
"A......" Cảm giác tê dại nháy mắt truyền khắp người, Mạnh Hiểu Dư ủy khuất nhìn Hàn Như Băng, nàng làm gì sai sao? Sao Như Băng tỷ tỷ lại làm vậy với nàng?
Nhìn Mạnh Hiểu Dư ủy khuất nhìn mình, Hàn Như Băng ngạo kiều hừ, sau đó nói: "Tiểu gia hỏa, ta muốn ngươi." Không đợi Mạnh Hiểu Dư phản đối, cúi đầu hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư.
Từ nhỏ đến lớn, Hàn Như Sương rất ít khi nấu cơm, hầu như chưa nấu bữa nào, lúc trước chỉ vì nhất thời muốn làm bữa sáng cho Mạnh Hiểu Dư thôi. Hiện tại nàng đứng trước bếp, không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Ngươi không biết nấu cơm?" Nhìn Hàn Như Sương luống cuống đứng cạnh bếp, Nam Cung Vân Hạm khẳng định hỏi.
"Ân." Hàn Như Sương mất tự nhiên gật đầu.
"Để ta dạy ngươi!" Nhìn thấy Hàn Như Sương mất tự nhiên, Nam Cung Vân Hạm ôn nhu nói. Tuy Hàn Như Sương là tình địch của nàng nhưng Nam Cung Vân Hạm cũng không ghét nàng, hoặc nói nàng không có cách ghét nàng, vì Mạnh Hiểu Dư nên nàng không thể ghét Hàn Như Sương, nếu không thể ghét vậy thì thử chung sống hòa bình với nàng đi! Đây là suy nghĩ của Nam Cung Vân Hạm. Và dạy nàng làm bữa sáng là bước đầu tiên để chung sống hòa thuận.
Nghe thấy lời của Nam Cung Vân Hạm, Hàn Như Sương khẽ gật đầu, tuy mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt đã nhu hòa hơn, không còn vẻ lạnh nhạt người sống chớ gần. Nam Cung Vân Hạm hiển nhiên thấy được biến hóa nhỏ này, nàng cười nói với Hàn Như Sương: "Vậy hôm nay chúng ta cùng làm bữa sáng đi! Ngươi có đề nghị nào cho bữa sáng hôm nay không?" Nam Cung Vân Hạm nhìn Hàn Như Sương.
"Làm cháo gà đi! Hiểu Dư rất thích ăn cháo." Không đợi Hàn Như Sương lên tiếng, Linh Ngọc Nhi đã mang gà rừng vừa bắt được vào bếp, vốn nàng muốn đi theo hai người vào bếp nhưng chưa đi được hai bước, nàng nhớ đến gì đó, đổi hướng rời khỏi Thanh Trúc Uyển, khinh công đến Đoạn Hồn Cốc cách đó không xa.
Linh Ngọc Nhi thật sự rất có tình nghĩa, nàng là trộm, khinh công tuyệt đối không phải hạng thường, nhưng từ Thanh Trúc Uyển đến Đoạn Hồn Cốc, bắt gà trở về lại chưa đến nửa canh giờ. Tuy hai nơi không xa nhưng vẫn phải mất một khoảng thời gian mới đến mà nàng lại nhanh chóng bắt gà chạy về, thật sự là cao thủ hiếm thấy.
Hàn Như Sương nhìn gà rừng rồi nhìn Linh Ngọc Nhi đang khẽ thở dốc, gật đầu xem như đồng ý lời đề nghị của nàng, Nam Cung Vân Hạm cũng gật đầu, sau đó nói: "Chúng ta nhiều người như vậy cũng không thể ăn cháo trắng không. Như vậy đi! Chúng ta làm thêm bánh bao ăn kèm." Nam Cung Vân Hạm nói rồi thấy hai người đồng ý, nàng bắt đầu liệt kê những điều cần chuẩn bị, sau đó ba người cùng nhau làm. Linh Ngọc Nhi nấu cháo, Hàn Như Sương giúp Nam Cung Vân Hạm làm bánh bao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.