🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu sáng vạn vật, một ngày mới lại bắt đầu. Một thiếu nữ diện mạo thanh tú đang say giấc trong lòng một nữ nhân xinh đẹp.
Nhìn thiếu nữ ngủ say trong lòng, Hàn Như Băng cười hạnh phúc nói: "Có tiểu gia hỏa bên cạnh thật tốt, ngủ cũng ngon hơn ngày thường!" Nàng giơ tay muốn xoa mặt người trong lòng, mắt đầy sủng nịch nhưng sau đó nghĩ đến gì đó, bàn tay vốn đang xoa mặt Mạnh Hiểu Dư đổi thành nhéo, vừa khẽ nhéo vừa nhỏ giọng oán giận: "Tiểu gia hỏa ngươi thật sự không làm cho người ta bớt lo mà, cả ngày chỉ biết câu nhân khắp nơi, hiện tại mang đến cho ta hai tên khó chơi, thật muốn cột ngươi trên giường để ngươi không thể ra ngoài hút hồn người khác."
Vì đêm qua mệt nhọc nên Mạnh Hiểu Dư ngủ say như chết không hề nghe thấy lời của Hàn Như Băng, nàng chỉ cảm giác được ai đó đang nhéo má mình nên trong vô thức đẩy cánh tay đó ra, sau đó chui đầu vào lòng Hàn Như Băng cọ vài cái mới tiếp tục ngủ.
Nhìn động tác của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng không khỏi bật cười: "Xem ra tối qua tiểu gia hỏa thật sự bị Sương nhi lặn lộn mệt mỏi, vừa rồi mình nhéo nàng như vậy mà nàng vẫn không tỉnh." Nghĩ rồi Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư, lại nghĩ đến sau khi nói chuyện với Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi, nàng về phòng của muội muội và tiểu gia hỏa, nhìn thấy hai người nằm trên giường, tiểu gia hỏa thì nằm trong lòng muội muội ngủ mất, còn muội muội thì ôm lấy tiểu gia hỏa, trong mắt đầy thâm tình đang nhìn gương mặt của tiểu gia hỏa.
Hàn Như Sương thấy Hàn Như Băng vào phòng, gọi một tiếng tỷ tỷ sau đó im lặng, chỉ ôm lấy tiểu gia hỏa dịch người vào trong cùng, để lại khoảng trống cho Hàn Như Băng nằm. Tựa như trước khi tiểu gia hỏa chưa rời đi, ba người các nàng nằm cùng một giường, Sương nhi ngủ trong cùng, tiểu gia hỏa ngủ ở giữa còn nàng ngủ bên ngoài.
Nhìn thấy động tác quen thuộc của muội muội, Hàn Như Băng không biết nên nói gì. Hiện tại đã có rất nhiều việc không giống trước kia, tiểu gia hỏa đã không còn chỉ thuộc về hai tỷ muội các nàng, ngoài hai người các nàng ra, còn hai người nữa cũng rất yêu tiểu gia hỏa, mà tiểu gia hỏa cũng rất yêu các nàng.
Hàn Như Băng không biết nên làm sao nói mọi chuyện cho Hàn Như Sương rằng ngoài các nàng còn có hai người khác dù các nàng nói thế nào bọn họ cũng sẽ không buông tay tiểu gia hỏa, trừ phi giết bọn họ nhưng Hàn Như Băng hiểu rõ, nàng không thể giết bọn họ, vì làm vậy, nàng và muội muội sẽ vĩnh viễn mất đi tiểu gia hỏa. Việc này không phải việc khiến nàng đau đầu nhất mà là việc bọn họ vì không để tiểu gia hỏa khó xử, không ngại sống hòa bình với nhau, còn rất nghiêm túc nói hy vọng nàng và Sương nhi suy xét đề nghị này của hai người.
Việc này còn phải suy xét sao? Quả thật là hoang đường quá mức, các nàng sao có thể chia sẻ tiểu gia hỏa với người khác? Tiểu gia hỏa lại không phải nam nhân, sao có thể xem việc tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường? Hơn nữa dù tiểu gia hỏa là nam nhân, nàng cũng không thể nào chịu nổi cảnh cùng người khác có được tiểu gia hỏa.
Nhưng nàng lại không có cách khác, hai người kia, không thể giết mà muốn bọn họ từ bỏ là chuyện không thể. Dù nàng luôn tự xưng thông minh vô song nhưng lúc này cũng không biết nên làm gì.
Hàn Như Băng thở dài, cởi áo ngoài ra, lên giường, giường này không lớn bằng giường của khách điếm, hai người ngủ vừa đủ nhưng có thêm một người sẽ rất chật, nên Hàn Như Băng và Hàn Như Sương đều nằm nghiêng còn Mạnh Hiểu Dư thì cuộn người nằm trong lòng Hàn Như Sương.
Nhìn tỷ tỷ nằm lên giường, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Hàn Như Sương không lên tiếng hỏi, nàng biết tỷ tỷ và hai người kia nói chuyện gì, cũng đã đoán được kết quả, hiện tại nhìn dáng vẻ của tỷ tỷ, Hàn Như Sương càng chắc chắn vào suy đoán của mình, nàng không lên tiếng nhưng lại ôm chặt lấy Mạnh Hiểu Dư, cúi đầu khẽ hôn Mạnh Hiểu Dư, trong lòng quyết định, thế nào cũng được chỉ cần Dư nhi không rời đi nữa là được, nàng không muốn nếm trải cảm giác đau buồn này thêm lần nào nữa.
Nghĩ vậy Hàn Như Sương bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nàng cũng rất mệt, trước kia vì tìm Mạnh Hiểu Dư, nàng chưa từng ngủ ngon giấc, đặc biệt là vừa làm hoạt động tốn sức kia, còn có người nàng ngày nhớ đêm mong còn nằm trong lòng nàng khiến cảm giác buồn ngủ, mệt mỏi lũ lượt kéo đến, thoáng chốc đã ôm Mạnh Hiểu Dư ngủ mất.
Nhìn muội muội ôm Mạnh Hiểu Dư ngủ, Hàn Như Băng không khỏi cười khổ lắc đầu, "Thật không biết muội muội là không cảm giác được nguy cơ hay do quá mức tin tưởng tỷ tỷ của mình? Hai người kia không dễ đối phó, những biện pháp mà tỷ đã nghĩ trước đó đều không khiến các nàng từ bỏ tiểu gia hỏa, hiện tại tỷ tỷ của muội cũng đã làm hết sức." Hàn Như Băng tự giễu nghĩ: "Nghĩ nhiều vậy làm gì? Hiện tại đã tìm được tiểu gia hỏa, về sau lại tìm cách để hai người kia biết khó mà lui. Dù sao mình cũng sẽ không đáp ứng đề nghị hoang đường kia." Hàn Như Băng cũng không tiếp tục rối rắm, nàng nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Sáng hôm sau, Hàn Như Sương là người tỉnh giấc sớm nhất. Nàng mở mắt, nhìn vẻ mặt hồn nhiên khi ngủ của Mạnh Hiểu Dư, khẽ cười, cảm giác này thật tốt, nhìn mặt trời còn chưa lên cao, Hàn Như Sương cúi đầu mổ nhẹ hai cái lên môi phấn nộn của Mạnh Hiểu Dư rồi mới rời giường, rút cánh tay tê mỏi khỏi người Mạnh Hiểu Dư. Sau đó nhẹ nhàng đặt Mạnh Hiểu Dư vào lòng tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ tỷ đang ngủ vẫn mở hai tay ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương cảm thấy trong lòng rất hạnh phúc, nếu cả đời như vậy thì thật tốt.
Sau khi nàng rời giường, mặc lại y phục, bước ra khỏi phòng. Hàn Như Băng ôm lấy Mạnh Hiểu Dư đang ngủ mở mắt, trên môi khẽ cười, thật ra nàng đã thức dậy cùng lúc với muội muội nhưng nàng lười mở mắt. Sau đó cảm giác được muội muội khẽ đẩy Mạnh Hiểu Dư vào lòng mình, Hàn Như Băng tự nhiên ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, hôn lên đỉnh đầu của nàng. Sau khi Hàn Như Sương rời đi, nàng mới mở mắt, ôm chặt lấy người trong lòng, không nhắm mắt ngủ mà chỉ chăm chú nhìn gương mặt thanh tú kia.
"Chào buổi sáng, Như Sương cô nương!"
Hàn Như Sương vừa ra khỏi cửa, đã nghe có người chào hỏi mình, nàng nhìn về phía người nói thì thấy Linh Ngọc Nhi mặc bạch y cười với mình, nàng bình đạm đáp: "Chào buổi sáng, Linh cô nương."
Nghe thấy Hàn Như Sương đáp lời, Linh Ngọc Nhi thoáng giật mình, nàng vốn cho rằng Hàn Như Sương lãnh đạm sẽ không đáp lại. Vì vậy khi nàng đáp lại khiến Linh Ngọc Nhi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc xong nàng lại muốn hỏi về Mạnh Hiểu Dư: "À, Như Sương cô nương...." Khi Hàn Như Sương nhìn mình, Linh Ngọc Nhi hỏi: "Hiểu Dư vẫn chưa tỉnh sao?"
Đây là nguyên nhân khiến Linh Ngọc Nhi chủ động bắt chuyện với Hàn Như Sương, đêm qua nàng không thể nào ngủ được, suốt buổi tối, trong đầu chỉ toàn tiếng rên mê người của Mạnh Hiểu Dư, cùng với tâm trạng sợ mất đi Mạnh Hiểu Dư. Tuy nàng và Nam Cung Vân Hạm đã chắc chắn mình sẽ không rời khỏi Mạnh Hiểu Dư nhưng cũng hy vọng tỷ muội Hàn Như Băng có thể đồng ý lời đề nghị của các nàng.
Nàng không rõ suy nghĩ của tỷ muội Hàn Như Băng, tuy Hàn Như Băng nói sẽ suy xét lại nhưng nàng không nhìn ra được biểu cảm nào từ mặt của Hàn Như Băng nên vì muốn biết suy nghĩ của hai tỷ muội, nàng cần phải gặp Mạnh Hiểu Dư. Vì vậy khi trời vừa sáng, Linh Ngọc Nhi đã rời giường, chờ cách phòng Mạnh Hiểu Dư không xa, nhìn thấy cửa phòng mở ra nhưng không phải Mạnh Hiểu Dư, Linh Ngọc Nhi thoáng thất vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.