"Tiểu gia hỏa ăn xong rồi sao?" Hàn Như Băng đột nhiên đổi đề tài nói.
"Ách tốt" Hàn Như Băng đột nhiên nói sang chuyện khác, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt một chút rồi trả lời.
"Vậy còn mệt không?" Hàn Như Băng vẫn như cũ nói những lời khiến Mạnh Hiểu Dư không hiểu
"Không mệt" mặc dù không biết tại sao Hàn Như Băng lại hỏi như vậy, Mạnh Hiểu Dư vẫn thành thật trả lời.
"Vậy là tốt rồi" nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Hàn Như Băng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười phi thường mị hoặc.
"Tốt. . . Tốt cái gì?" Nhìn thấy Hàn Như Băng đột nhiên lộ ra nụ cười mị hoặc đến cực điểm, Mạnh Hiểu Dư theo bản năng cảm thấy nguy hiểm hỏi.
" ngươi hiện đã nghỉ ngơi tốt, cũng ăn no rồi, vậy chúng ta đến nói một chút chuyện ngày hôm qua đi!" Hàn Như Băng vẫn như cũ cười mị hoặc nói.
"Hôm qua? Như Băng tỷ tỷ ngươi không phải đã nói không truy cứu việc ta trốn đi "Vũ Xuân Các" chơi rồi sao? Ngươi không có thể nói không giữ lời a!" Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói.
"Ta không có ý định truy cứu a! Bất quá. . . ." Nói tới đây Hàn Như Băng dừng lại một chút, sau đó liếc qua tiểu gia hỏa đang khẩn trương nhìn mình chằm chằm nói tiếp "Trừng phạt vẫn phải phạt, nếu không ngươi sẽ không nhớ kỹ giáo huấn " Hàn Như Băng nói xong câu đó, nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa đột nhiên xụ mặt xuống, tâm tình trong nháy mắt từ phong thanh khí lãng nâng lên thành dương quang xán lạn, gió mát nhè nhẹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-co-dai-that-dang-so/1630372/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.