Trên thực tế, đúng là Hà Ngọc đã định sẽ buôn bán quầy ăn vặt đường phố đến khi già vì bà cảm thấy, làm ăn nhỏ kiểu như thế này chính là một chuyện có lợi. Không nói đến phí tổn thấp, không mạo hiểm nhiều, đến lúc không thể làm được nữa hoặc không muốn làm nữa, tùy thời đều có thể dễ dàng dừng không bán nữa mà về quê dưỡng lão, căn bản không cần suy nghĩ nhiều.
Chỉ là hiện tại lời nói của Phó Vịnh Hạm đã mở ra một cánh cửa mới cho bà. Thì ra hai mẹ con họ hoàn toàn có thể sống ổn định ở Cam Châu, có thể có một quán ăn có mặt bằng cửa hiệu của riêng mình, tự mình làm chủ, cũng có thể thoát khỏi lối sống nghèo khó hiện tại.
Trước giờ chưa bao giờ Hà Ngọc nghĩ đến chuyện này, nhất thời có chút hoang mang bối rối.
Phó Vịnh Hạm cũng không vội, chỉ nói: "Cho dù mẹ không muốn kiếm tiền để mở quán ăn thì thu nhập từ việc bán bánh bao này vẫn không đủ. Học kỳ sau con còn phải nộp học phí và phí ở ký túc xá nữa, cộng thêm mấy loại chi tiêu lặt vặt thì thời điểm đi học lại cũng cần bảy tám ngàn, chúng ta thực sự cần kiếm tiền gấp đó..."
Nghe vậy Hà Ngọc bỗng giật mình tỉnh ngộ. Thật sự là áp lực kinh tế đè ép đến mức bà khó mà thở nổi.
Bà khẽ cắn môi hỏi: "Vậy chuyện bán miến chua cay này con tính như thế nào?"
Phó Vịnh Hạm nói: "Khẩu vị người Cam Châu thiên về thanh đạm, món miến chua cay xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngu-tru-trong-sinh/1035964/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.