Chương trước
Chương sau
Bàn tay Triệu Hoài từ từ vươn tới đại đao ở bên hông mình, sau đó đi về phía Mộ Nhược.
Ánh mắt Mộ Nhược dời khỏi cổ Triệu Thanh, giống như không có chuyện gì tiếp tục thi châm, lúc này Triệu Hoài mới dời tay khỏi đại đao bên hông.
Một lúc sau, huyệt vị trên người Triệu Thanh đã bị trát mấy chục cây ngân châm.
"Một canh giờ sau ta sẽ rút châm ra."
Mộ Nhược toát mồ hôi đầy đầu, rót ra một chén nước, uống một hơi.
Triệu Hoài hỏi hắn, "Thế nào?"
"Yên tâm, tỉnh lại là tốt."
"Hoàn toàn tốt?"
"Nằm mơ!" Mộ Nhược cười lạnh, buông bát nước trong tay, "Đây là việc lâu dài, ta từng gặp bệnh tình tương tự khoảng hai năm trước. Biện pháp duy nhất cũng rất đơn giản, chính là loại bỏ nhân cách khác trong lòng hắn ra, giúp hắn vượt qua là được."
"Biện pháp như thế nào?"
"Vậy phải xem tính cách kia có điểm yếu gì, chỉ cần nắm bắt được điểm yếu và đánh bại nó, sau đó tiếp tục trát ngân châm, mất khoảng một năm rưỡi sẽ khỏi."
Triệu Hoài không hoàn toàn hiểu rõ.
Mộ Nhược: "Đến lúc đó, ngươi đưa hắn tới chùa Lư An ở thành Nam Dương."
"Chùa Lư An?"
"Vì ngươi cho ta năm ngày, vậy năm ngày này ta sẽ cố gắng chữa khỏi cho hắn. Nhưng năm ngày sau chúng ta sẽ phải rời đi, trong khi hắn lại cần châm cứu hàng năm mới được. Ngươi không thể nhốt ta ở đây, hoặc để hắn đi theo chúng ta? Phương trượng chùa Lư An từng nghiên cứu về thuật châm cứu, ngươi đưa hắn qua đó, mang theo thư của ta, phương trượng Linh Châu sẽ châm cứu giúp hắn. Hơn nữa chùa Lư An là một nơi rất tốt, thích hợp để tĩnh dưỡng nhất."
Triệu Hoài suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.
Mộ Nhược cũng thu dọn một chút, rời đi.
.....Dịch: Emily Ton.....
Tại thời điểm này!
Kỷ Vân Thư dựa theo hướng dẫn của Mộ Nhược, nghiền nát các loại dược liệu cần thiết, giúp Cảnh Dung bôi thuốc vào miệng vết thương.
Hắn cởi áo, ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Kỷ Vân Thư vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nhăn mũi lại.
"Chàng bị thương khi ở trong rừng đúng không?"
"Ừ."
"Lúc Mộ Nhược tới tìm ta cũng không nói gì."
"Hắn biết ta không muốn nàng lo lắng."
Nàng cắn cắn môi, chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng.
Sau khi bôi thuốc xong, nàng cẩn thận giúp Cảnh Dung mặc áo.
Cảnh Dung cầm lấy tay nàng, "Đúng là béo trắng hơn rất nhiều."
Gì vậy?!
Kỷ Vân Thư rút tay về, thở dài một tiếng, "Lúc đầu chỉ có ta và Vệ Dịch bị nhốt, bây giờ thì chàng cũng xông vào đây. Trong thời gian năm ngày, dù Mộ Nhược lợi hại tới đâu cũng không có khả năng trị hết bệnh cho Triệu Thanh."
"Nàng không phải lo lắng như vậy, dù sống hay chết, bổn vương đều ở cạnh nàng. Khi xuống điện Diêm Vương, nàng cũng có người để nói chuyện cùng."
"Chàng còn ở đây nói bậy."
Cảnh Dung cười cười.
Thời Tử Nhiên dựa vào trên cửa và nhìn thoáng qua hai người, hai tay hắn ôm ngực, khóe miệng nở nụ cười, vui vẻ thoải mái nói một câu, "Có vẻ như vết thương của Vương gia đã khỏi."
Cảnh Dung thuận tay cầm lấy ấm trà trên bàn ném qua.
Thời Tử Nhiên tiếp được ấm trà!
Hắn cầm ấm trà ở trong tay, còn vứt từ tay này sang tay kia vài cái.
"Chẳng lẽ thuộc hạ đã nói sai rồi? Vương gia nhìn thấy Vương phi, vết thương nào cũng đều lành hết."
Hai chữ Vương phi, khiến cho Cảnh Dung rất vừa lòng.
"Không sai, nhìn thấy Vương phi của bổn vương, vết thương nào cũng lành hết."
"Vậy vì sao Vương gia còn ném ta?"
Thời Tử Nhiên chu môi.
Kỷ Vân Thư tò mò nhìn hắn, người kia là ai?
Trong đội ngũ rời kinh, không hề có người này!
Có lẽ nhìn ra được thắc mắc của Kỷ Vân Thư, Cảnh Dung giải thích, "Hắn là đại ca của Tử Câm, từ nhỏ cũng lớn lên cùng ta. Lúc trước hắn lên núi đi tu, vừa mới quay về hôm qua."
Kỷ Vân Thư gật gật đầu.
Thời Tử Nhiên nhếch mép cười cười, nheo mắt khó hiểu, "Ta thật không hiểu, đường đường là Vương gia, không ngờ lại đồng ý yêu cầu hoang đường như vậy, lưu tại đây năm ngày? Đó chẳng phải giống như đang bị giam cầm hay sao? Không bằng giết hết rồi rời đi thống khoái. Hơn nữa, chẳng phải còn có 3000 binh mã Kinh Châu hay sao? Một cái Cao Sơn trại nho nhỏ, có cơ quan thì như thế nào?"
Cảnh Dung: "Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ để Tử Câm khâu miệng ngươi lại."
"Ta nói sai rồi sao?" Hắn buồn bực, "Chỉ một đám sơn phỉ, triều đình cứ mặc kệ phóng túng chúng trong nhiều năm qua. Nếu lần này Vương gia có thể tiêu diệt chúng, tới lúc đó có thể nhận công ở trước mặt hoàng thượng."
Hắn ngẫm nghĩ cũng cảm thấy phấn khởi.
Đến lúc đó, hắn có thể đi theo Vương gia nhà mình, cơm ngon rượu say.
Nào ngờ ——
Cảnh Dung nói một câu "Ngươi đúng là anh dũng ngu ngốc".
"Mượn ba ngàn binh mã kia là để phòng ngừa vạn nhất, nhưng với tình hình hiện tại, chúng ta không thể mạo hiểm dùng binh. Vân Thư và Mộ Nhược nói rất đúng, lúc trước bổn vương thật sự quá xúc động, nếu thật sự mang binh tấn công lên núi, hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Thời Tử Nhiên nghe xong và ngẫm nghĩ ở trong lòng, lập tức ngậm miệng lại.
Kỷ Vân Thư nhìn liếc mắt nhìn hai người một cái, đứng dậy.
"Ta đi sắc thuốc trước."
Cảnh Dung nói, "Để Tử Câm đi đi."
"Sao nàng biết sắc thuốc? Để ta đi."
Vì thế, nàng cầm theo thảo dược và vài mảnh vải nhiễm máu trên bàn, đi ra ngoài.
Bên ngoài, Thời Tử Câm đang đứng ở trong viện, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Trong khi đó, Vệ Dịch đang ngồi xổm ở trên thềm đá, nghịch thứ gì đó trong tay, cúi đầu rầu rĩ không vui.
Kỷ Vân Thư đi qua hỏi, "Có chuyện gì với ngươi vậy?"
Vệ Dịch không đáp lại nàng.
"Không vui sao?"
Hắn vẫn không đáp lại.
"Vệ Dịch."
Vệ Dịch thậm chí không hề nhìn lên.
Kỷ Vân Thư ngồi xổm người xuống, vươn tay định chạm vào hắn, cả người hắn đột nhiên uốn éo, chuyển hướng đi nơi khác.
"Sau khi Thư nhi có Cảnh Dung ca ca, không thèm để ý tới ta nữa."
Hắn nói với giọng đầy uỷ khuất mang theo oán giận.
Hoá ra là vì chuyện này.
Kỷ Vân Thư kéo góc áo của hắn, nói, "Sao ta lại không để ý tới ngươi? Ngươi cũng thấy rồi, Cảnh Dung ca ca bị thương."
"Ta biết."
"Vậy ngươi còn buồn?"
"Ta......"
Đúng vậy! Cảnh Dung bị thương, Kỷ Vân Thư giúp hắn ta băng bó, vì sao hắn lại buồn?
Không cần phải buồn!
Hắn nhấp mắt, suy nghĩ một lát, sau đó mới nói, "Vậy ta không buồn nữa."
Vệ Dịch nhẻo miệng cười.
"Thật sự không buồn nữa?"
"Ừ."
Vệ Dịch gật đầu thật mạnh.
Kỷ Vân Thư lập tức đứng dậy, nói, "Vậy ngươi đợi ta một chút, ta đi sắc thuốc."
"Ồ."
Vệ Dịch ngoan ngoãn đồng ý.
Khi Kỷ Vân Thư đi sắc thuốc, Thời Tử Câm cũng đi theo ở phía sau nàng.
Nàng ở trong phòng bếp, Thời Tử Câm đứng ở bên ngoài canh chừng, tầm mắt không hề di chuyển, chỉ sợ nàng lại xảy ra chuyện gì.
Sắc thuốc xong, Kỷ Vân Thư trên đường bưng thuốc trở về, đụng thẳng vào hai tên sơn phỉ đang cầm một số thứ được bọc ở trong một cái bao bố màu trắng.
Hai người đi quá vội vàng, vấp phải vai Kỷ Vân Thư một chút, một nửa thuốc trong tay nàng bị đổ trên tấm vải bố trắng.
Ai da!
Hai tên sơn phỉ nhẹ nhàng buông tay, bọc đồ bị rớt xuống đất.
Thì ra là hài cốt Cửu nhi, đa số đều đã bị dập nát, ép lại với nhau.
Thuốc bị đổ ra thấm vào trong vải bố trắng, cũng thấm vào trên bộ hài cốt.
Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua, đôi mắt lập tức trở nên căng thẳng, trong lòng khẽ run lên.
Trong đầu nàng vang lên từng tiếng ong ong.
Hai tên sơn phỉ một lần nữa nhanh chóng bọc hài cốt lại, cuống quít rời đi.
Kỷ Vân Thư đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó xoay người trở về.
Bước chân nàng càng lúc càng nhanh......
Khi nàng đi vào trong phòng, Mộ Nhược đang ngồi bên trong cùng với Cảnh Dung.
Sắc mặt hai người đều rất ngưng trọng.
Kỷ Vân Thư nghẹn một lúc, sau đó kinh ngạc nói, "Ta nghĩ là có chuyện rồi. Có lẽ ta đã nghĩ sai rồi."
Mộ Nhược: "Không phải có lẽ, là chắc chắn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.